GIỜ THỨ 25 - Trang 179

Đại tướng sẽ được kết bằng thứ nút áo làm riêng biệt đựng trong thùng này.
Biết đâu người ta chẳng dùng hết thùng nút áo này cho ông”.

Moritz mảng theo đà ý nghĩ mà quên lấy thùng chạy ngang trước mắt anh.
Thùng rời khỏi đường rầy, và rớt xuống đất, vang dội ầm ầm. Moritz lật đật
chạy đỡ lên. Lúc ấy, thùng khác chạy đến chỗ của thùng trước. Thùng này
cũng lại bị rớt xuống đất, càng kêu lớn hơn, vì đổ xuống nền xi-măng.
Moritz lom khom rán đỡ nó lên và ôm được thùng thứ nhứt trong tay.
Thùng thứ ba lại rớt trên lưng anh. Anh đánh rơi hai thùng trước và đâm lo
quýnh quýu. Anh chưa từng sợ quýnh quýu như bây giờ. Thùng thứ tư lại
rớt nữa. Rồi thùng thứ năm.

Moritz trở về chỗ, bỏ những thùng rớt xuống đất, và lo lấy để lên xe mấy
thùng khác cứ tiếp tục chạy tới. Anh ngó cái máy, như muốn van xin,
thuyết phục cho dây trân ngừng lại tới chừng nào anh lượm hết mấy thùng
kia. Nhưng thùng vẫn tiếp tục chạy tới đều đều, cả hàng dài. Anh sợ bị
phạt, dáo dác ngó chung quanh nhưng không ai đến nói chi cả.

Đúng trưa, máy ngừng chạy. Hồi nãy đến giờ Moritz luôn luôn sợ bị bắt tội.
Anh bước xuống bục, lượm mấy thùng để lên trên xe. Bây giờ anh mới
mừng, vì không ai biết đến lỗi của anh đã phạm.

Nhưng xe chạy tự động, nên cũng ngừng lại một lượt với cả dàn máy và
đứng yên trên đường rầy với năm thùng nút. Moritz định đẩy bằng tay.
Nhưng chiếc xe đã khóa cứng và chỉ chạy tự động thôi.

Moritz muốn ôm mấy thùng nút áo đem xuống kho. Nhưng anh không qua
lọt cửa tường, vì nó chỉ rộng vừa chiếc xe nhỏ. Anh đứng đó, hai tay ôm
hai thùng nút áo, mà không biết tính làm sao? Một tiếng nói rền sau lưng
anh. Moritz sợ hãi, để mấy thùng trở lại trên xe, và xây lưng lại.

Anh thấy sau song sắt cửa sổ một khuôn mặt xương với đôi mắt đen. Người
thanh niên ban sáng thân ái ngó anh và nói với anh lần thứ nhì: “Salve

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.