GIỜ THỨ 25 - Trang 202

Moritz hết còn can đảm xin bỏ phép nghỉ. Anh cúi đầu, đỏ mặt.

Bác sĩ nói:

- Tôi hiểu anh. Anh không có chỗ nào để đi nghỉ. Tôi có thể gởi anh vào
một “Viện Dưỡng sức”. Nhưng ở đó không phải là chỗ cho anh. Anh cần
một bầu không khí ấm áp, như trong một gia đình...

Moritz rất cảm động vì bác sĩ đã đoán được ý nghĩ của anh. Anh ao ước
một nơi mà anh có thể ở như tại nhà anh.

Bác sĩ nói tiếp:

- Anh cần một người đàn bà săn sóc và giúp đỡ anh. Anh cần phải tự tin trở
lại. Nếu không, anh không bao giờ mạnh hẳn được. Nơi “Viện Dưỡng sức”,
anh gặp nhiều đàn bà. Nhưng họ ở đó để thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Với một
người bịnh về thể xác và tinh thần như anh, chuyện ấy không nhằm lối.
Anh cần yêu đương hơn kích thích.

Bác sĩ ngó chung quanh. Ông tin chắc tài khám bịnh của ông. Ông biết rõ
cái gì hạp cho bịnh nhơn rồi! Lương tâm nhà nghề bắt buộc ông cho toa trị
bịnh bằng yêu đương, không khí gia đình, sự tín cẩn và sự tận tâm của một
người đàn bà. Nhưng ông không có các thứ thuốc này, mà bịnh nhơn thì chỉ
cần có thế, y không thể lành mạnh nếu không có nó. Cặp mắt bác sĩ dừng
lại một nữ khán hộ đứng gần ông, tay đang cầm thẻ ghi bịnh trạng. Bác sĩ
nói:

- Cô Hilda, cô ở gần đây với mẹ cô phải chăng?

- Thưa bác sĩ, cách nhà thương vài bước, với mẹ tôi.

Hilda ngó bác sĩ với sự tín cẩn, phục tùng của một người lính đang chờ lịnh
của sĩ quan mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.