GIỜ THỨ 25 - Trang 213

- Ông à! Mở mắt ra xem nè! Tôi cho ông điếu thuốc tôi giấu để dành cho
ông đây!

Bà đứng dậy, với lấy điếu thuốc cất trên sà nhà.

- “Ông có hộp quẹt chớ?” Vừa nói, bà cầm điếu thuốc đi lại gần ông. Bà
muốn để điếu thuốc tận nơi miệng ông, như có vài lần, hồi mới cưới. Bà
biết ông không mở mắt ra, nhưng sẽ nhách môi khi nghe đưa điếu thuốc kề
tới miệng.

Nhưng hôm nay, đôi môi sưng vù của ông không mấp máy. Và dẫu bà đưa
điếu thuốc đến tận môi, ông cũng vẫn im lìm. Bà hỏi:

- Sao vậy ông?

Bà nắm vai ông, lắc mạnh. Qua làn áo sơ-mi, bà nhận thấy da thịt ông lạnh
ngắt. Bà rờ trán, trán cũng lạnh. Ông già đã chết.

Bà Aristitza kêu gào lên. Bà muốn chạy ra khỏi phòng. Nhưng bà dừng lại,
ở gần với người chết. Dùng diêm quẹt đốt thuốc, bà đốt đèn cầy để chong
đầu giường ông nằm. Rồi bà khóc to lên, vì bà biết không còn ai nghe bà
nữa...

(89)

Bà khóc đến ngất đi. Tiếng bà đã khan. Bà than thỉ, bà khóc thầm bên xác
chết, bà không nói năng, không cử động, khóc trong lòng, nhưng nỗi thống
khổ vẫn tràn ngập không kém.

Tâm trí bà rồi cũng mệt. Bà nín khóc. Lúc đó, bà chỉ thấy trơ trọi, một thân
một bóng. Lúc khóc than, bà tưởng có ai bên cạnh. Bà muốn khóc nữa,
nhưng không còn sức. Bà đứng dậy, đốt lửa thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.