GIỜ THỨ 25 - Trang 216

- Tôi còn thiếu anh mười lăm “mark”. Tôi chưa mua được xà bông. Mai tôi
đem lại.

Rồi lấy trong túi dết mang bên mình một ổ bánh mì, anh trao cho Joseph.
Bọn tù ngồi hút thuốc. Moritz cũng hút. Mỗi buổi sáng, từ ngày đi làm cầu
này tới nay, họ đều nghỉ được nửa giờ, cười giỡn với Moritz, rồi mới làm
việc tới trưa. Đó là giờ sung sướng nhứt của tù và của Moritz. Anh trao cho
họ mấy thơ nhận được từ bên Pháp gởi đến cho họ, theo địa chỉ anh; anh
mua giùm họ thuốc hút, bánh mì cùng các vật cần dùng khác. Họ bắt tay
làm việc, Moritz cũng tiếp, song làm một cách kín đáo, để khỏi bị ngó thấy,
làm mà rất vui thích. Bọn tù không muốn cho anh làm, nhưng anh thương
hại họ, vì họ đều là trí thức, không biết cầm cuốc, xuổng như thế nào.
Moritz phải chỉ cho họ, vì anh làm đã quen. Joseph nói:

- Anh Jean à! Bữa nay tôi có chuyện bàn với anh.

Mấy người tù kia đều đứng dậy đi làm. Tiếng cuốc, xuổng đập đều đều trên
đá. Còn một mình Moritz với Joseph. Anh tù Pháp nói:

- Chúng tôi sẽ trốn. Không phải bữa nay mà một ngày khác. Tất cả năm
đứa tôi sẽ trốn.

Moritz ngó Joseph, tưởng anh nói chơi. Nhưng Joseph nói thiệt. Moritz hỏi:

- Tôi không có làm lỗi gì với anh và mấy người kia sao mà các anh vượt
ngục? Mấy anh muốn tôi ở tù rục xương mãn đời hả?

Anh giận xanh mặt nói tiếp:

- Anh biết rằng tôi không lòng dạ nào bắn khi các anh trốn. Tôi không thể
bắn các anh được. Và nếu tôi không bắn thì tôi bị tù. Song tôi tin chắc là
anh nó chơi thôi.

Joseph nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.