GIỜ THỨ 25 - Trang 233

- “Ngồi dậy đi, tao cần dùng mầy”. Bà không sợ xác chết, nhưng lúc này,
bà không muốn đứng một mình.

Suzanna đứng lên, run lập cập. Bà nắm tay nàng dắt đi, cúi xuống từng xác
chết để nhìn mặt. Có chín thây trên bờ và ba trong hầm phân.

Aristitza nhìn kỹ một thây và nói:

- Đây là ông cựu xã trưởng Ciubotaru.

Bà khom xuống, đặt lỗ tai kề ngực coi trái tim còn đập không. Bà đứng dậy,
nói:

- Chết rồi!

Bà bước xa một chút, cúi xuống một thây khác, kê lỗ tai vào ngực, và nói:

- Thân còn nóng, nhưng tim hết đập. Đây là anh Solomon. Cầu nguyện
Chúa cứu linh hồn anh. Hồi tôi còn nhỏ, anh có xin cưới tôi.

Và sợ nỗi đau thương xâm chiếm, bà quát Suzanna:

- Còn mầy cũng đi kiếm coi có ai còn sống không? Ngồi đó khóc hoài hay
sao? Đồ ngu!

- Con không dám, má à. Con sợ quá!

- Sợ cái gì? Cứ kề lỗ tai lên ngực mỗi người, nín thở một lát, nghe coi tim
còn nhảy hay không. Nếu hết nhảy, thì cầu nguyện Chúa rước linh hồn
người đó, và làm dấu thánh giá. Nếu tim còn đập, thì ta lo chuyện khác,
hơn là làm dấu thánh giá. Mầy hiểu chưa?

- Con hiểu, nhưng con sợ quá!

- Đồ hư! Không hiểu sao mà con tao cưới mầy được chớ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.