GIỜ THỨ 25 - Trang 237

Aristitza và Suzanna ngừng lại dựa vườn bắp, để mục sư nằm xuống cỏ. Họ
khiêng ông từ chuồng ngựa tới đây, bó trong áo choàng của ông như trong
tấm vải trải giường. Ban đầu, mỗi người nắm một đầu áo choàng và khiêng
ông như ông nằm trên cáng. Nhưng mục sư nặng quá. Mặt họ đượm mồ
hôi. Mỗi lần ngừng nghỉ thì bà Aristitza đều cúi xuống nghe chừng tim ông
còn đập không, rồi mới tiếp tục đi. Bây giờ họ hết khiêng mục sư như
khiêng cáng, mà bó ông trong áo choàng, kéo lết trên đất. Bà Aristitza nói:

- Cầu chúc cho ông đừng chết dọc đường! Mau mau đi con. Ngày mai,
ngày mốt, mấy ngày khác, ta tha hồ nghỉ mệt.

Aristitza sợ đem mục sư về nhà, bọn cộng sản sẽ tìm thấy. Bà nói thầm:
“Nếu mục sư được cứu lần này, lần sau cũng không thoát khỏi. Tốt hơn
đem ông gởi cho mấy thanh niên trong rừng. Họ sẽ săn sóc và trị ông lành
mạnh. Bọn cộng sản không thể nào tìm ông trong rừng được”.

Suzanna nói:

- Nhân viên y tế cũng đi với họ, nếu mình tìm được hắn. Hắn có lấy theo cả
thùng thuốc men và cuồng băng.

Aristitza nói:

- Ta sẽ tìm hắn cho ra!

Nhưng càng đi gần tới rừng, lòng hăng hái của họ tan lần. Rừng quá rộng.
Tìm nhân viên y tế trong ấy như mò kim đáy biển.

Aristitza nói:

- Nếu không tìm gặp mấy thanh niên, ta phải giấu mục sư xa bọn cộng sản.
Cần nhứt phải làm như thế, rồi sẽ hay. Bây giờ mầy ở lại coi chừng mục sư,
tao về làng. Tao sẽ trở lại trước hừng đông, đem đồ ăn, nước uống, và
không chừng dẫn thêm một bà già biết săn sóc vết thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.