GIỜ THỨ 25 - Trang 255

gì. Tôi không phải người ở đây. Tôi ở xứ Roumanie.

Hilda đứng sững! Nàng đang tưởng tượng thân hình ông hộ pháp nằm dài
trên vải lều. Nàng không làm sao tin chuyện ấy có thể xảy ra được. Nàng có
cảm tưởng ông là người trường cửu, sinh ra không phải để chết.

- Bà sợ sao? Một phụ nữ Đức không bao giờ sợ, nhứt là khi hành động cho
Tổ quốc. Tôi tin chắc bà cũng nhìn nhận rằng phụng sự Tổ quốc là khi làm
theo lời trối của một quân nhân.

- Tôi hiểu và tôi không sợ. Nhưng tôi không thể tin những chuyện ấy là sự
thật. Tôi không tin quân Nga tới đây. Tôi không tin nước Đức bại trận!

- “Hỏng hết rồi! Thua cả rồi, vô phương cứu chữa! Đừng quên để súng lục
vào bao cho tôi, và thiêu hủy nó một lượt với xác tôi. Một quân nhân phải
được chôn hoặc được hỏa táng với vũ khí của họ”. Một phút im lặng. Ông
hộ pháp ngó mong, tư tưởng chìm trong hư không như chỗ nước sâu không
đáy. Ông nói:

- Bây giờ, thế là hết!

Hilda ngó lên, tưởng ông tự tử trước mặt nàng, và nàng không thể chịu nổi
cảnh tượng ấy. Nhưng ông chưa có dáng điệu muốn tự tử.

Ông quay nhìn hình Quốc trưởng, đứng nghiêm trang chào, tay giơ thẳng
lên.

Hilda đứng sau ông. Nàng thấy đôi vai và thân mình ông bó gọn trong bộ
nhung phục, tay giơ thẳng lên. Ông đứng yên, như pho tượng.

Đoạn quay lại, ông đưa tay lên, chào nàng, và nói:

- Xin vĩnh biệt và cám ơn bà bạn! Tôi là Trung úy Iorgu Iordan... Bà khỏi
phải lặp lại tên tôi. Hãy hãnh diện về công việc bà sắp làm, thật là danh dự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.