GIỜ THỨ 25 - Trang 257

xác chết. Hay là bởi ta đã thấy nhiều người chết quá..., lúc làm việc tại nhà
thương!”.

Nàng đắp mặt lại, mà không đụng người chết.

Bây giờ ông hộ pháp cũng như mọi người mà nàng đã gặp. Lúc sống, ông
không giống mấy người khác. Nàng nhớ thoáng qua mới đây, ông còn sống,
cạo râu, mặc nhung phục. Lúc ấy toàn thân nàng run lên khi đến gần ông.

Nhưng chuyện ấy như xa xăm lắm rồi, như đã xảy ra từ mấy chục năm về
trước. Nàng như quên tất cả.

Bên ngoài, tiếng xe cam-nhông và xe tăng chạy tới. Hilda vụt hoảng hốt,
muốn bồng con chạy ngõ cửa sau vườn, vô trốn trong rừng. Nhưng nhớ lại
lời hứa với ông hộ pháp, nàng tự nói: “Ta hối hận đã hứa thiêu ông”.

Nàng không thể lôi xác ông ra vườn, sợ lính Nga trên xe cam-nhông và xe
tăng chạy ngay trước cửa dòm thấy.

- “Thôi ta phải chờ đến chiều tối! Ta sẽ đem ông ra vườn đốt, rồi bồng con
đi trốn!”

Hilda ngồi gần xác, không nghĩ ngợi gì nữa. Nhưng nàng lại sợ bị bắt, nếu
họ gặp thây trong nhà. Nàng chạy qua phòng bên cạnh, bồng con, trở lại
ngồi trên ghế, gần người chết. Nàng tự nghĩ: “Ta không thể thất hứa với lời
trối của một quân nhân!”.

Nàng đóng cửa và khóa lại, định chờ đến trời thật tối. Còn vài giờ nữa thì
đêm đến. Nàng muốn coi giờ, nhưng không có đồng hồ. Trực nhớ ông hộ
pháp có đeo nơi tay, nàng giở tấm vải lều ra xem để biết coi còn đợi mấy
giờ nữa. Lúc ấy, có tiếng gõ cửa.

Hilda ôm con vào lòng, không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.