GIỜ THỨ 25 - Trang 259

Dầu xăng của ông hộ pháp đem đến vẫn còn cháy, ngọn lửa lên cao ngất
trời.

(107)

Traian và Eleonora West ngồi trước mặt ông Tham mưu trưởng Brown,
Thống đốc quân sự Mỹ tại thành Weimar.

Traian nói:

- “Thưa ông Thống đốc, chỉ có bấy nhiêu thôi. Ngày 23 tháng tám, khi xứ
Roumanie xin đình chiến, tôi và vợ tôi bị quân lính Croates đem giam với
mấy nhân viên sứ quán Roumanie.

Chúng tôi bị giam theo luật ngoại giao quốc tế trong một khách sạn với
mấy người đại diện các nước nghịch.

Rồi xứ Croatie bị đảng viên của Tito chiếm cứ, chúng tôi lại bị dời sang
nước Áo, rồi nước Đức, chót hết là nước Tiệp Khắc.

Khi nước Đức đầu hàng, không còn bị ai giam giữ, chúng tôi đi qua miền
Tây. Chúng tôi bỏ tất cả để đi qua miền Tây”.

Eleonora thấy lại cả hai trăm cây số đi bộ, cẳng sưng, bàn chân phồng, nổi
mắt cá. Nàng nói:

- Chúng tôi bỏ tất cả, để băng rừng vượt đồng, trốn qua những vùng chiếm
cứ của người Mỹ, người Anh hoặc người Pháp. Chúng tôi không muốn bị
sa vào tay quân Nga hoặc các đảng viên cộng sản. Chúng tôi thà tự tử hơn
là để bị chúng bắt.

Ông Thống đốc hỏi:

- Tại sao các người lại sợ quân Nga với đảng viên cộng sản. Chỉ có bọn
phát xít mới sợ chớ! Quân Nga và đảng viên là Đồng minh của chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.