GIỜ THỨ 25 - Trang 256

cho một phụ nữ Đức khi hoàn thành được ý muốn cuối cùng của một quân
nhân!

Ông siết tay Hilda, siết chặt tay nàng như vĩnh biệt, rồi bảo:

- Bây giờ tôi muốn ở yên một mình! Khi nghe tiếng súng nổ, hãy trở vô.
Vĩnh quyết chào bà!

(106)

Đoàn xe cam-nhông đầu tiên của quân Nga lố dạng ở góc đường.

Hilda nghe tiếng máy chạy, nơi cửa sổ nhà bếp nàng thấy đằng xa đoàn xe
tiến tới. Nàng vội chạy lên phòng ông hộ pháp. Ông đã dặn đừng vô, trước
khi nghe súng nổ. Nàng chưa nghe tiếng gì, nên không dám trái lịnh ông.

Xe cam-nhông Nga chạy ngoài đường phố, làm rung rinh mấy vách tường
nhà. Hilda không thể chờ đợi được nữa, nàng đâm sợ, lật đật gõ cửa và
bước vô phòng.

Thây hộ pháp nằm ngửa trên tấm vải lều, sóng sượt giữa căn phòng.

Hilda nói thầm: “Sao mình không nghe tiếng súng nổ kìa?”

Xác nằm ngay ngắn, hình như lúc ông chết mà còn nghiêm chỉnh chào hình
Quốc trưởng. Mũ còn đội trên đầu, mặt đã tím ngắt và dường như dính tro
bụi. Gò má bên mặt, miệng và mũi có dấu máu nhưng không nhiều, chỉ vài
tia máu nhỏ mà thôi.

Hilda lượm khẩu súng lục rơi cạnh miệng người chết và để vô bao da, khóa
lại. Nàng nghĩ thầm sao ông tự sát mà nàng không nghe tiếng súng nổ.

Nàng nắm mấy góc vải phủ lên xác. Trước khi đắp mặt, nàng nhìn lại một
lần nữa và nói thầm: “Ta không có cảm tưởng đang ở gần bên người chết.
Cảnh chết không làm ta sợ. Ta cũng không thấy thây ma mặc dầu ở kế cận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.