GIỜ THỨ 25 - Trang 262

Xuống nấc thang lầu, Traian nói:

- Tây phương là vậy đó em à! Họ không quan tâm đến sự trạng và con
người. Họ bao gồm và nhứt luật tất cả, họ chỉ tuân theo luật lệ mà thôi.

Nora nói:

- Em không đi được nữa!

Traian cầm tay nàng dìu đi. Nàng dựa vào vai chàng, khóc ròng và nói:

- Chúng ta đi hai trăm cây số ngàn để cầu cứu họ. Nhưng bây giờ chỉ là
công cốc.

- Đừng hối tiếc em à! Ta tránh xa được cảnh kinh khủng của Nga-sô. Ta
chạy khỏi là may lắm rồi. Con người không còn ở đâu được nữa bây giờ.
Quả địa cầu hết còn là sở hữu của con người.

(108)

Bốn ngày sau, hai vợ chồng Traian trở lại tìm vị Thống đốc. Họ cầu xin
một giấy phép cư ngụ tại Weimar thêm một tuần nữa.

Hai chân Nora sưng vù và không thể đi xa được.

Nàng mặc cái áo đẹp nhứt, đội nón và mang giày cao gót. Khi hỏi người
lính gác để yết kiến ông Thống đốc, Traian day qua Eleonora, nói:

- Bữa nay em ăn mặc như đi hội.

Nàng mỉm cười. Áo này, nàng mặc lần đầu tiên, ba năm về trước, lúc đến
viếng ông Tổng trưởng xứ Finlande.

Lính gác lễ phép nói:

- Ông Thống đốc xin ông bà chờ một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.