GIỜ THỨ 25 - Trang 265

Nora xây qua tên gác khám, cầu khẩn. Hắn cũng đẩy mạnh nàng về phía
cuối dãy hành lang. Hai người phân tay nhau trong hành lang khám đường
bằng cách đó.

Traian nghĩ thầm:

“Ta định chắc họ lầm mình với một tên tội nhân nào cũng trùng tên với
mình, hoặc giống mình. Nhưng tại sao họ cũng bắt luôn Nora?”

Traian tức giận, đập cửa rầm rầm, để kêu tên gác khám. Chàng lẩm bẩm
nói: “Ta tưởng quân Nga bắt ta. Với quân Nga, có hai bàn tay thật sạch
cũng đủ bị bắt. Và dầu họ bắt ta mà chẳng cần nhìn đến tay, hay là họ bắt ta
mà chẳng có duyên cớ gì, ta cũng không lấy làm lạ. Với quân Nga, sự gì
cũng có thể xảy ra.

Ta đã đi bộ hai trăm cây số để trốn tránh một xã hội mà sự ‘thiếu lý do’
cũng là một cớ để bị bắt, bị giết hay bị đày”.

Tay đấm cửa, đau nhừ, nhưng Traian vẫn tiếp tục đập cửa phòng giam.

Anh đấm cửa không phải để gọi tên gác khám nữa, mà để tự phạt mình, sao
chạy gần hai trăm cây số, chạy đã vô ích mà lại còn kéo lê Nora cho nàng
phải bị đôi chân rướm máu và sưng vù như thế.

Traian tự nghĩ:

“Dân Đức có thể bắt Nora, vì họ là độc tài quốc xã và bài Do Thái”.

Một tên gác nghe tiếng đấm cửa đến hỏi:

- Anh muốn gì?

- Tôi muốn gặp liền ông Giám đốc khám đường. Vợ chồng tôi bị bắt lầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.