GIỜ THỨ 25 - Trang 268

Nàng run rẩy cả thân mình. Nàng lo sợ nói:

- Cho rằng quân đội Mỹ bắt mình, vì mình đã giấu diếm căn cội nhân
chủng, giả mạo giấy tờ tại Roumanie, thật là vô lý. Tuy nhiên, đó là cái cớ
chánh, cớ duy nhứt để bắt bớ mình. Mình biết là không hợp lý, song
chuyện đã là thế. Mình phạm tội. Và bây giờ mình sẽ bị trừng phạt. Một
hình phạt gương mẫu, nghiêm khắc, nhưng đích đáng.

Nora nghe lạnh. Y phục mỏng và nhẹ như lưới không đủ ấm để che thân
nàng khỏi hơi ướt lạnh của vách đá.

Cái lạnh thấm vào da thịt, luồn tới xương tủy. Nàng cảm thấy hơi lạnh ấy
thấu tận cõi lòng. Từ trước tới giờ, chẳng bao giờ nàng bị lạnh thận. Nàng
cũng chẳng biết đích xác hai quả thận ở chỗ nào, hình dáng ra sao. Mà hiện
giờ nàng lạnh thận. Thận lạnh buốt. Và chẳng riêng gì thận, ruột gan gì
cũng lạnh buốt.

Nora cố túm vạt áo phủ đầu gối, nhưng vô ích. Nàng sợ ngồi trên giường.
Nàng run lập cập, răng đánh bò cạp.

Ngoài sân, trời nóng, nhưng không ích lợi gì cho nàng, trong khi nàng run
en phát rét như ở giữa mùa đông. Muốn được ấm áp một chút, nàng ngồi
chồm hổm co rút giữa sà-lim. Lúc ấy, nàng thấy muốn tiểu tiện. Và muốn
đi liền. Như cả trăm mũi kim đâm vào bọng đái, nàng không thể nín được,
không điều khiển cho cân lực theo ý muốn được.

Nàng nhớ có đọc trong tiểu thuyết: mỗi phòng giam đều có một chậu nhỏ
để tiểu tiện. Nhưng trong phòng giam này chỉ có một cái giường, một bàn
nhỏ, và cửa sổ bao lưới sắt. Nàng đi lại cửa, giơ tay định đấm. Nàng tự nói
thầm: “Chắc họ cho phép mình đi tiểu chớ!”

Nhưng lúc ấy, nàng nhớ lại những lời nghiêm khắc của viên gác khám Đức:
“Nếu đập cửa, sẽ bị trừng phạt!” Nàng bỏ tay xuống, sợ không dám đập
cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.