GIỜ THỨ 25 - Trang 313

Moritz bị cả trăm bàn chân hằn học đạp anh. Họ giậm đạp nhầu anh như
thú dữ, trong lúc trên đầu họ gạch đá liên tiếp liệng tới không ngớt.

Bọn tù trong xe không dung tha anh đã chọc cho người ta căm thù và tấn
công chửi mắng. Họ muốn phân thây anh muôn mảnh.

Moritz không phải bị bọn người bao vây hành hạ mà bị con quái vật
Apocalypse có ngàn chân, chà đạp thân xác anh.

Bên ngoài, đám quần chúng, cũng như con quái vật Apocalypse ấy có ngàn
tay, đang liệng đá tới tấp vào anh.

Máu anh chảy ra mũi, ra miệng. Anh thấy sắp chết. Nghĩ tới đó, anh không
còn biết gót giày đạp đá anh, quả đấm loi thụi anh nữa. Anh hết còn biết
đau đớn. Nỗi thống khổ của anh sắp chấm dứt. Anh nhớ đến mục sư
Koruga, nhớ nhà thờ làng Fântâna, tượng Thánh mẫu Đồng Trinh. Sự yên
tĩnh trở lại trong thể xác và linh hồn anh. Anh nghe rõ tiếng đập phá toa xe,
và biết sự đập phá ấy chỉ để đánh anh, đánh một mình anh thôi.

Thiên hạ muốn chà đạp anh, muốn giết anh. Đến bây giờ anh mới biết. Anh
mới cảm thấy hễ bao giờ anh còn sống thì thế giới sẽ không tồn tại và
không còn có tiến bộ nữa. Anh chịu trách nhiệm tất cả tội lỗi trên mặt đất
này. Chỉ có một mình anh là thủ phạm. Vì thế, cả bọn người ấy đều muốn
giết anh. Vì thế, anh mới bị bọn tù trong xe giậm đạp. Vì thế, anh mới bị tù
vừa được thả liệng đá. Vì thế, anh mới bị cảnh binh bắt.

Quần chúng không chịu yên khi nào anh còn sống. Cảnh binh không trấn
tĩnh được bọn cựu tù nhân khi Moritz chưa bị giết. Bọn tù trong toa chỉ hết
phẫn uất khi nào thấy anh nằm chết trước mắt. Xe tăng và lính võ trang
súng máy không trở về hàng ngũ được, khi Moritz chưa bị phân thây từng
mảnh.

Anh phải chết, vì anh là Người! Anh không được dung tha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.