GIỜ THỨ 25 - Trang 315

Nhưng Moritz muốn uống nước. Như Jésus, trên thập tự giá, cũng khát
nước. Mà trong toa xe không có nước.

Trọn hai mươi giờ, bọn tù bị nhốt trong toa xe, không uống ăn, và cũng
không được phép ra ngoài để đi tiêu đi tiểu.

Trong xe đầy mùi phẩn. Không khí nặng nề, khó thở. Ván rầm xe đầy lền
nước tiểu. Moritz đã nằm trên nước tiểu. Chính anh cũng tiểu trên đó, mà
không hay. Anh chẳng biết gì hết. Mãi đến lúc ấy, anh cũng không mở mắt
ra mà chỉ hé môi để nói:

- Tôi khát nước!

Traian đáp:

- Tôi rất tiếc, không có nước, không có gì để uống được!

Ông tự hỏi coi có cái gì có thể thấm môi Moritz được, nhưng chẳng có gì
uống được cả.

Ông nhớ có đọc trong sách nói quân lính của Thành Cát Tư Hãn, lúc băng
qua đồng cỏ hoang bao la, không tìm được thức gì để uống và ăn, bèn
xuống yên, lấy dao rọc gân gần móng cẳng ngựa rồi nút vài giọt máu. Họ
băng bó chỗ ấy lại, và cho ngựa tiếp tục đi. Suốt mấy tuần lễ, quân sĩ của
Thành Cát Tư Hãn không ăn uống gì khác hơn là vài giọt máu nóng.

Traian bị ý tưởng ấy ám ảnh. Ông muốn lấy máu mình cho Moritz đỡ khát.
Máu ấy có thể giúp Moritz đỡ khổ nhiều.

Anh van lơn:

- Tôi khát nước!

Traian an ủi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.