GIỜ THỨ 25 - Trang 318

Tôi dán đơn tôi trên các cửa khám; tôi gói đá liệng nó ra đường. Tôi bắt
mấy con chim bay ngang trại giam, cột đơn vô cẳng để được gởi đi cùng
khắp thế giới.

Từ nay, tôi không ngừng kêu van, tôi gào thét mãi cho đến khi được minh
oan. Có thể các ông sẽ nhốt tôi trong hầm tối để không ai nghe được tôi.
Nhưng dầu ở đâu, tôi cũng không ngớt kêu van. Nếu tôi không có viết chì
và giấy, tôi sẽ viết bằng móng tay tôi trên vách khám. Móng tay tôi có mòn
đến da thịt, tôi sẽ chờ nó mọc ra, và viết nữa.

Nếu các ông bắn tôi, linh hồn tôi không xuống Địa Phủ, cũng không lên
Thiên Đàng, hay vào Luyện Ngục. Oan hồn tôi sẽ vẩn vơ trên mặt đất và
đeo đuổi mãi các ông.

Nó sẽ ám ảnh các ông như một bóng ma. Ban đêm tôi sẽ phá phách mãi
giấc ngủ các ông và của mấy người yêu các ông, để kêu la rằng tôi có lý.

Và các ông không thể chợp mắt ngủ yên được. Mãi cho đến chết, các ông
sẽ không nghe được điệu nhạc thâm trầm và lời nói yêu đương, - các ông
không thể nghe được gì nữa hết, - lỗ tai các ông vẫn bị rền vang lời kêu oan
của tôi, Iohann Moritz này.

Tôi là con người. Nếu tôi không có làm gì sái quấy, thì không ai được
quyền đánh khảo, giam cầm tôi. Đời sống và hình bóng tôi là của tôi. Và
các ông là ai đi nữa, dầu có xe tăng, súng máy, phi cơ, trại giam hay tài sản
cự phú đến đâu, các ông cũng không có quyền chạm đến đời sống và hình
bóng của tôi.

Suốt đời, tôi chỉ cầu mong một chuyện rất tầm thường: được yên thân làm
việc, có chỗ đùm đậu với vợ con và kiếm đủ ăn cho gia đình.

Chính vì vậy mà tôi bị bắt sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.