Bọn tù bao vây quanh, lấy làm lạ. Chưa bao giờ họ thấy sĩ quan Mỹ ôm
người tù lần nào.
Moritz đi với vị sĩ quan thẳng đến nhà thương. Ông này vẫn còn choàng vai
Moritz. Hai người vô nhà thương.
Traian đến gần, và đứng ngoài cửa chờ. Chàng tò mò muốn biết chuyện gì.
Thế nào Moritz cũng thuật lại. Nhưng Moritz lâu ra quá!
Một lát, Traian nghe tiếng Moritz. Anh thò đầu ra cửa sổ, mắt sáng ngời,
nói với Traian:
- Sĩ quan Mỹ đó là ông bạn bác sĩ Abramovici của tôi. Tôi nhìn biết ông
liền. Hồi trước tôi vượt ngục xứ Roumanie với ông! Bây giờ thì tôi chắc
được thả rồi!
Moritz đóng cửa sổ lại. Bạn anh kêu anh để nói chuyện.
(141)
Hồi ở trại giam Roumanie và Hongrie, Moritz chỉ nói bằng tiếng Do Thái
với bác sĩ Abramovici. Nên bây giờ hai người cũng dùng thứ tiếng ấy.
Trung úy bác sĩ vui mừng được gặp Moritz và lắng nghe từng lời nói của
anh.
Moritz thuật lại những gì đã xảy ra từ ngày chia tay cho tới nay. Bác sĩ lắc
đầu tỏ vẻ thương hại, nhứt là khi nghe Moritz kể những nỗi thống khổ anh
trải qua trong mười lăm trại giam mà anh bị nhốt mấy năm chót này.
Bác sĩ coi đồng hồ tay và nói:
- Tôi phải đi. Anh cần được giúp đỡ, tôi biết lắm anh Iankel à. Ấy là lẽ
thường. Anh cho tôi biết anh cần dùng món gì, tôi sẽ giúp cho. Tôi không
quên chúng ta đã trải qua nhiều lúc khó khăn.