GIỜ THỨ 25 - Trang 345

Khi trở về trại giam, mục sư mệt đừ.

Moritz đỡ ông lên giường, đắp khăn ướt lên trán ông, và hỏi:

- Họ có nói chuyện thả Cha ra không?

- Không.

- Vậy, họ hỏi Cha chuyện gì?

- Họ bảo Cha viết giùm một bài thơ của Lão Tử. Họ muốn viết bằng chữ
Trung Hoa, và tiếc hùi hụi sao Cha không biết đọc và viết chữ Trung Hoa.

- Cuộc thẩm vấn có bấy nhiêu đó thôi sao?

Mục sư gật đầu.

(143)

Traian được thơ của Nora. Chàng cầm bao thơ có đề trên góc hai chữ “Tù
binh”, và nói:

- Tôi biết Nora cũng bị bắt, nhưng tôi hy vọng vài ngày sau nàng được thả
ra. Bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa. Nàng cũng bị nhốt trong trại giam
như chúng ta, cũng khổ sở, và bị đày đọa đối xử như chúng ta. Nàng cũng
bị lưu đày từ trại giam này qua trại giam khác, có lính Ba Lan mang súng
liên thinh gác ngoài rào kẽm gai, như chúng ta, không khác chút nào. Tôi
không thể chịu đựng được nữa!

Nora không biết địa chỉ của Traian, nên đề trên phong bì tên chàng và các
số hiệu của tất cả trại giam trong vùng Mỹ chiếm đóng. Bức thơ đã đi cùng
khắp các trại giam trước khi đến tay chàng.

Chàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.