GIỜ THỨ 25 - Trang 347

hai cha con gần gũi nhau như lúc này. Hai quả tim cũng cùng một nhịp.
Nhưng tim của mục sư nhảy càng phút càng yếu.

Moritz muốn thay khăn đắp, nhưng mục sư ra dấu không cần. Anh bèn ngồi
bên mép giường. Mục sư nói:

- Hiện giờ, Cha thấy tay cha ấm, không do hơi nóng của người, mà do nơi
lửa sống của đời người. Tay con nóng đúng theo nhiệt độ đời sống cần phải
có.

Traian siết chặt hai tay cha.

Bàn tay đã lạnh, nhưng mục sư vẫn tươi cười. Ông nói:

- “Cha mơ ước hai chuyện ở thế gian: làm mục sư tại Mỹ quốc và, lúc chết,
được chôn trong đất thánh làng Fântâna. Con nhớ không, Traian con, cái
đất thánh không có tường, không bờ rào, đầy hoa dại cỏ hoang đó.

Đất thánh ấy giống một cánh đồng rộng. Cha tha thiết muốn yên giấc ngàn
thu nơi đấy, để chiêm thưởng cuộc du ngoạn trong cảnh vĩnh cửu của Cha.
Nhưng hai chuyện mơ ước lại thành tựu một cách buồn cười. Cha chưa
từng đi Mỹ thì Mỹ quốc lại tìm đến Cha. Cha sẽ chết trong trại giam trên đó
phấp phới ngọn cờ ngôi sao Mỹ quốc. Cha cũng sẽ không được chôn trong
đất thánh Fântâna. Nhưng đất thánh này lại trở nên to rộng hơn làng
Fântâna và xâm chiếm cả mặt đất Âu châu.

Làng Fântâna, và xứ Roumanie, và tất cả Âu châu hiện giờ chỉ là một vết
đen lớn trên bản đồ thế giới, giống như một vết mực. Toàn cả đại lục Âu
châu đều im lặng, và hết vui tươi. Nét vui tươi đã rời khỏi châu Âu như đã
rời khỏi đất thánh Fântâna. Rồi chẳng bao lâu, hoa dại cỏ hoang sẽ lan tràn
bao phủ khắp địa cầu như đã bao phủ nghĩa địa làng chúng ta. Chỗ nào
chôn Cha cũng được. Ở nơi nào, Cha cũng sẽ tưởng tượng như ở trong đất
thánh không bờ rào của làng ta”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.