GIỜ THỨ 25 - Trang 356

Moritz đi lấy đầy một ga-mên xúp đem về. Anh đặt xuống đất, gần Traian,
và móc túi lấy muỗng ra lau trên tay. Đoạn anh để ga-mên trên đầu gối.
Xúp còn nóng. Anh phồng mũi hít hơi xúp bay lên. Traian hỏi:

- Sao anh không lấy luôn phần của tôi? Phần của anh, ăn không đủ no. Vả
lại, khẩu phần nào cũng không đủ cho ai hết.

- Tôi không ăn phần của ông được. Chúa sẽ phạt tôi. Lúc ông đang đau, tôi
ăn phần của ông thì tội tình lắm. Tôi không thể làm được.

Kèm ga-mên giữa hai đầu gối, Moritz ngước mặt lên trời, đang đượm màu
u ám, nặng nề, nhìn mây một lát lâu, môi mấp máy, rồi làm dấu thánh giá.

Traian theo dõi từng cử chỉ của anh. Moritz chẫm rãi để cái muỗng trong
xúp, trịnh trọng như một người đang hành lễ.

Anh múc nửa muỗng xúp và nghiêm trang đưa lên môi, như rước lễ thánh.
Nuốt xong, anh nghỉ một chặp. Anh cầm muỗng ngay thẳng trên tay, không
cục cựa, như muỗng còn đầy.

Mắt anh to và đen ngó chăm chú trong cõi xa xăm, một vật mà chỉ riêng
anh thấy, ở một nơi ngoài biên giới chân trời mặt đất.

Moritz múc một muỗng nữa. Không bao giờ anh múc đầy muỗng. Mỗi lần,
không bao giờ anh ăn hơn nửa muỗng. Không bao giờ anh ăn dưới nửa
muỗng xúp. Anh đưa muỗng lên môi cũng một cách chẫm rãi và trịnh trọng
như trước.

Moritz ăn cũng như người ta cử hành lễ mi-xa, đều đặn và tiết độ. Ăn, đối
với anh, là một cử chỉ thiêng liêng, - lễ thụ dưỡng, - phải giữ đúng theo
nguyên thủy tôn nghiêm. Và cũng như mọi cử chỉ căn bản thiêng liêng, ăn
không được hấp tấp, phải thận trọng nghiêm trang. Một giọt xúp không
được dính môi, đổ, hoặc bỏ sót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.