GIỜ THỨ 25 - Trang 358

hợp thật là đáng chú ý. Thực vậy, Traian không phải đảng viên Đức Quốc
xã. Cha chàng vừa mới chết, lại là mục sư cụt hai chân. Vợ chàng là Do
Thái. Bao nhiêu là yếu tố để cho phóng viên báo chí làm rùm lên! Trung úy
không muốn bị tai tiếng, vì hễ có loạt bài công kích của báo chí về vụ này,
chắc ông sẽ bị kêu về Mỹ lập tức, lúc mà ông đang sưu tầm gần đủ trọn bộ
đồ bằng sứ của Đức rất quý giá. Ông mua tất cả bao nhiêu đó với vài bịch
thuốc hút và đã vô thùng gởi cất trong hầm vùng chiếm đóng của quân đội
Anh. Chỉ còn chở về Mỹ là xong. Nếu ông tìm mua được đủ trọn bộ, bị tản
mác nhiều nơi: ở tỉnh, làng và hầm chứa bên Đức, thì ông sẽ đủ sống sung
sướng trọn đời, không cần làm gì hết.

Nhưng muốn được như vậy, ông phải ở tại đây, tới chừng nào mua được đủ
cả.

Nếu mấy ký giả không đến Stuttgart, thì ắt Trung úy không lo sợ vỡ lở.
Chuyện của Traian rồi sẽ ém nhẹm đi, ông không nhắc đến trong bản phúc
trình. Trong trại giam, bọn tù chết đói hằng bữa, và cái việc phần đông tù
nhân chết vì thiếu ăn, và một tên tù chết vì không chịu ăn, có gì là trọng hệ
đâu. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, chuyện xảy ra sẽ làm xáo trộn chương
trình trù tính của ông. Ông muốn làm sao tránh cho kỳ được; vì cả triệu bạc
bị thiệt trong đó!

Xã trưởng Schmidt, cựu đại tá S.S., và chỉ huy trưởng Sở Cảnh sát thành
Weimar, hứa với Trung úy Jacobson lo xong vụ này gấp gấp và rất kín
nhẹm.

Đã mười giờ đêm. Ông Schmidt đến nói với Traian:

- Bác sĩ thì phải săn sóc bịnh nhân, dầu người bịnh không bằng lòng. Anh
bị sốt rét, phải chở đi nhà thương của trại.

Moritz ở gần giường Traian. Anh giựt mình mỗi khi nghe giọng nói của xã
trưởng Schmidt. Anh tưởng như nghe tiếng của Iorgu Iordan, cũng y một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.