GIỜ THỨ 25 - Trang 362

Nhận ra được mùi mứt, Traian thấy tự hào, sảng khoái tinh thần như mình
đã phá giải kỷ lục tối cao, hoặc như đã phát minh một cái gì trọng đại trong
phòng thí nghiệm. Một chuyện mà chàng không biết rõ là có bánh mì hay
không. Nếu có, chắc là bánh mì trắng làm bằng bột mì ở Mỹ, rây nhuyễn
còn chất bột lọc, và bánh đã nguội, hết xốp.

Viên y tá đến gần giường, nói:

- Anh nên ăn liền đi. Để nguội thì còn mùi lai gì?

Traian không đáp. Chàng muốn tiếp tục đoán trong mâm có thêm những gì,
nhưng không thể được nữa. Chàng đã mất trớn, không còn tập trung trí não,
và không thể tìm lại bình tĩnh cần thiết nữa.

Bây giờ thì các mùi pha trộn và nhập lại làm một, như bảy màu của ánh
sáng hợp thành một màu trắng. Lời nói của y tá xáo trộn các mùi như hòn
đá ném vô hồ nước, đánh tan gợn sóng lăn tăn đều đặn của mặt nước.

Traian buồn bã thấy không được phân tích các mùi đồ ăn nữa để hưởng trọn
vẹn nó. Chàng liền ngủ thiếp.

Ngày sau, mâm đồ ăn vẫn còn y nguyên tại chỗ. Traian không màng ngó
đến. Mùi vị đã lạt mất. Các món ăn đều giá lạnh như chết rồi.

Traian mệt, không xoay trở trên giường, cũng không mở mắt. Chàng liếm
môi nhiều lần và buồn rầu thấy môi đắng chằng và khô khan.

Viên y tá đem một mâm khác lại để gần giường và bưng mâm trước đi. Lần
này, có trứng. Mùi nó nặc nồng như màu sặc sỡ trong giấy quảng cáo. Còn
có mứt cam, sữa, cà-phê, và bơ nữa. Tất cả các mùi ấy làm thương tổn
Traian như những mũi tên ghim vô da thịt chàng.

Traian nhắm híp mắt lại, chứng tỏ chàng đau đớn là dường nào. Chàng lầm
thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa giúp con được chết gấp. Thật rất khổ sở cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.