GIỜ THỨ 25 - Trang 367

mà họ không chút gì gớm ghiếc, không nôn mửa. Họ coi như thường và
còn vui vẻ nữa. Tôi có ở chung khám với một người đàn bà, phòng ngủ của
nàng có cái chụp đèn bằng da người. Ánh sáng xuyên qua thành một màu
vàng lẳng lơ. Dưới ánh sáng của chụp đèn da người ấy, nàng ăn, uống,
khiêu vũ, tình tự, ngã mình trên tay gã đàn ông nghiêng qua ôm nàng, và
nàng sung sướng cười như thường. Con người quen lần với sự nôn mửa.
Chỉ là vấn đề thói quen và nghị lực. Quân lính Nga-sô cưỡng hiếp vô số
đàn bà, bà già tám mươi, luân phiên nhau, cả chục tên mỗi người, thế mà
chúng nó không ghê tởm; chúng không nôn mửa, vẫn uống rượu “vodka”.
Ông thì chẳng khi nào làm chuyện ấy, tôi biết. Các ông không hãm hiếp đàn
bà, mà còn cho sô-cô-la, và lo phòng ngừa, mỗi khi ăn nằm với họ. Các ông
cũng không làm như dân Đức. Mỗi xứ có phong tục riêng. Nhưng ông cũng
vậy, ông không sợ nôn mửa, dầu ông có làm chuyện gì, ông cũng chẳng bị
hại, tôi tin chắc như vậy. Ông nên tin tôi, mửa là một sự đau đớn vô ngần.
Ông xem tôi đây, khổ sở dường nào. Ruột tôi lộn phèo như cái bao tay, tôi
thấy nó lên tới miệng. Mật tôi chạy ngược đường, bao tử tôi đảo lộn, vì nôn
mửa. Và tôi thương hại cho con người quá! Hết sức thương hại. Với mấy
điều kiện như vậy, làm sao ông muốn cho tôi ăn được? Làm sao tôi ăn biết
ngon miệng được trong hoàn cảnh này? Từ rày về sau, tôi hết biết thèm ăn
nữa, ông đã rõ tại sao rồi chớ?

Trung úy Jacobson xích lại gần cửa. Ông rất hối hận đã đến đây. Viên xã
trưởng và bác sĩ không cho ông hay trước rằng Traian điên. Họ nói bịnh
nhân vẫn sáng suốt. Nhưng những lời ông vừa nghe, chứng tỏ ngược lại,
hai người đều nói láo. Người bịnh điên thật.

Ông nói với Traian:

- Anh có lý. Trong cảnh này, làm sao anh bắt thèm ăn được!

Traian tiếp lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.