GIỜ THỨ 25 - Trang 373

Tù nhân bị bịnh được chở từng đoàn đến bịnh viện. Ở trại giam, bịnh nhân
chờ cho đủ số một trăm mới được chở đi bịnh viện. Dầu những người bịnh
nặng cũng phải chờ, có khi ba bốn tuần lễ, tới chừng nào đủ số mới được
đem đi. Trong năm nay có hai lần ngoại lệ. Kỳ này là lần thứ ba.

Bác sĩ bước vô phòng, hỏi:

- Điên bịnh gì mà chở tới một mình vào giờ khuya khoắc này vậy?

Viên y tá đáp:

- Chắc bịnh nặng lắm, nhưng tôi chưa thấy. Bịnh nhân còn ngủ trong xe.
Nếu hai người Mỹ chịu khó đích thân chở đến vào giờ này thì chắc là bịnh
nguy kịch.

Bên ngoài trời lạnh. Bác sĩ vừa ra khỏi giường ngủ ấm áp, gặp lạnh nên tay
ông run khi cầm viết ký giấy cho bịnh nhân vô nằm bịnh viện.

Hai người Mỹ lên xe đi. Bác sĩ ra lịnh chở bịnh nhân vào trại nằm, rồi đi
ngủ liền, không chịu xem bịnh nhân ngay lập tức, vì trời lạnh quá.

Traian không biết mình ở đâu, cũng không biết xe bị “banh” dọc đường,
phải trễ đến nửa đêm. Chàng không hay biết là mấy giờ. Chừng người ta
khiêng chàng nằm dài trên cáng băng ngang sân bịnh viện, chàng mới giựt
mình mở mắt ra. Lúc ấy thấy trời trong xanh và đầy sao, chàng nói: “Kìa
dải Ngân hà”.

Chàng mỉm cười với con đường sáng rạng trên vòm trời. Đoạn nhớ tới lời
xã trưởng nói: “Chúng tôi sẽ đưa anh đến bịnh viện; tại đó, anh bị bắt buộc
phải ăn uống”, chàng quyết định không chịu uống thuốc men. Chàng nói
thầm: “Hễ ta còn tỉnh trí thì ta từ chối không ăn uống!”

Hai y tá nghe Traian nói “Dải Ngân hà!” bèn cười. Họ để cáng xuống đất,
một người lại gần chàng nói mỉa mai: “Chúng ta đã đến dải Ngân hà rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.