GIỜ THỨ 25 - Trang 422

Mỹ nói không phải là bắt bớ, ta nên tin họ. Và nếu chỉ là một biện pháp
chính trị, thì chúng ta sẽ có lương thực Mỹ để ăn, có cà-phê ngon, thuốc
điếu và kẹo sô-cô-la. Và ta cũng không bị bắt buộc làm việc gì. Ai dại gì đi
trốn. Ba chưa hiểu người Mỹ mà!

Moritz nghĩ tới những điều anh đã biết, đã đau đớn khổ sở, và đã thấy chán
chường, anh ngó thằng Petre. Anh không muốn phá tan ảo mộng của nó, và
không muốn nói thiệt với nó những gì anh đã biết.

Anh cổi túi dết, để trên bàn. Anh tự nghĩ không biết phải trốn đi đâu? Trốn
quân Mỹ thì gặp quân Nga. Mà ở với quân Nga, còn khổ sở hơn. Không
phải anh tin lời nói của thằng Petre. Anh hiểu rõ thế nào rồi. Nhưng anh đã
mòn sức, không còn đủ nghị lực đi trốn. Anh không có cách gì khác hơn là
ở lại, ở lại để bị bắt một lần nữa. Anh nói:

- Mầy có lý! Ai dại gì đi trốn!

Petre vỗ vai anh, thân mật nói:

- Cha con ta sẽ tình nguyện xin nhập ngũ trong quân đội Mỹ. Chừng đánh
quân Nga xong, ta trở về xứ Roumanie. Trận giặc “Văn minh” chống “Dã
man” mà! Ba phải tình nguyện mới được!

Moritz không nghe thêm, trí anh đang nghĩ đến những hàng rào dây kẽm
gai, ở Dachau, Heilbronn, Kornwestheim, Darmstadt, Ohrdruf, Ziegelheim,
những hàng rào kẽm gai của ba mươi tám trại giam mà anh bị giam cầm
trong mấy năm chót này, những nơi đó mục sư Koruga và Traian đã chết,
và anh cũng suýt bị chết đói.

Anh cảm thấy như mấy dây kẽm gai đâm thấu tim anh. Anh nghĩ thầm
“Mới tự do chỉ được có mười tám giờ, bây giờ phải vô trại giam trở lại. Lần
này không phải bị bắt vì là dân Do Thái, Roumain, Đức, Hongrois hoặc
lính S.S., mà vì là kiều dân của một xứ Đông bán cầu”. Nước mắt Moritz
tuôn trào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.