GIỜ THỨ 25 - Trang 99

cảnh mình hơn. Nếu anh không muốn đếm xỉa đến lối khôn ngoan ấy, đó là
tự nơi anh. Chúng tôi cũng hiểu rằng anh không muốn đào kinh.

Marcou quả quyết: “Không khi nào!”

- Nhưng phần đất của anh, mỗi ngày phải có người đào, suốt thời gian anh
ở đây. Từ trước, anh nằm nhà thương. Kể từ hôm nay...

Marcou ngắt lời ông:

- Tôi biết, nhưng tôi không đào!

- Nếu anh không làm, thì chúng tôi phải làm thế anh. Bữa nay đã làm rồi.
Không lẽ anh cứ ở không, thọc tay vô túi, trong lúc chúng tôi làm công việc
của anh sao?

Marcou trả lời, giọng khinh bỉ:

- Nào tôi có xin làm đâu! Nếu các người muốn làm thì tự ý các người. Nếu
ai thấy vui...

- Không ai vui hết, anh biết chớ! Nhưng chúng tôi cũng không thể cho viên
phó quản biết để anh bị còng và bị giải qua Tòa án Binh.

- Ông cứ nói tôi là kẻ phá hoại! Sao ông không đi liền đi?

- Nghe này anh Marcou! Anh có tấn sĩ luật, anh phải hiểu tình thế này.
Chúng tôi không thể xin bắt anh và thấy anh bị giải đi giữa lưỡi lê. Không,
chúng tôi không làm được. Hiện giờ, ở toàn cõi Âu châu, bọn phát xít
ruồng bắt Do Thái như săn thú dữ. Bọn ấy là kẻ thù của chúng ta. Thì
chúng ta, dân Do Thái, chúng ta không đành xin bắt một Do Thái cầm tù và
giải ra Tòa án Binh. Mà chúng tôi lại cũng không thể làm công việc của
anh hoài hoài. Riêng phần của chúng tôi cũng đã mệt lắm rồi!

Marcou mỉa mai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.