GIÓ VĨNH CỬU - Trang 117

Bất chợt tôi linh cảm có cái gì đó đáng sợ không tránh khỏi sẽ xảy đến

với chúng tôi. Tâm trạng giống như trong cái đêm có đàn cua vàng tràn lên
đảo.

Trauri Xinkhơ nói:
- Không được đầu hàng! Chúng ta sẽ nhanh chóng ra khỏi môi trường tác

động lực thôi miên của nó. Hôm nay Giắc có vẻ không ưa chúng ta lắm. Có
lẽ nó muốn xác định đến cùng xem cái quả “cầu lượn” của chúng ta là cái
gì. Chén được không? Nếu chén được thì... - Anh chưa nói hết câu, cả hai
chúng tôi bỗng bị tung lên đập đầu vào tấm lưới bảo hiểm ở phía trước bàn
điều khiển.

Thế rồi “cầu lượn” lật úp và chúng tôi dốc ngược đầu xuống. Lớp chất

dẻo xốp đã đỡ đòn cho chúng tôi. Một cú hất đột ngột làm tôi ngã nhào vào
người bên cạnh mình.

Trauri Xinkhơ trấn an tinh thần cho tôi:
- Đừng lo ngại, tôi đã phóng vào nó tất cả những ống thuốc. Nó...
Chưa kịp nói xong, nhà bác học đã lại ngã nhào vào tôi. “cầu lượn” quay

chậm dần. Tôi bị tung sang chỗ ngồi phía sau, và áp chặt cả chân lẫn tay
vào tường. Tôi có cảm giác như đang bám vào một chiếc bánh xe huấn
luyện. Trauri Xinkhơ cũng tìm được điểm tựa và nhanh nhẹn ấn lúc thì
phím này lúc thì phím nọ trên bàn điều khiển.

Tôi chờ đợi cái giây phút quả “cầu lượn” của chúng tôi sẽ kêu răng rắc,

nước tràn vào và thế là hết. Nghĩ đến điều đó không hiểu sao tôi không thấy
sợ hãi, ngược lại, tôi lại dại dột mong muốn điều đó sẽ xảy ra càng nhanh
càng tốt.

“Cầu lượn”

ngừng quay, - Trauri Xinkhơ dán mắt vào cửa sổ. Tôi lấy lại

được bình tĩnh và cũng đưa mắt nhìn từ bảng đồng hồ đến cửa sổ. “Cầu
lượn”

đứng nghiêng 45°. Những tia sáng của đèn chiếu chìm vào bóng tối.

Những ánh sáng tản mạn của nó chỉ đủ để nhìn thấy con mực. Giắc bấu
chặt lấy một tảng đá, căng vòi giữ lấy chúng tôi, cặp mắt nó rực sáng màu
tím nhìn thẳng vào tôi. Những chiếc vòi căng như dây đàn, tưởng như hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.