GIÓ VĨNH CỬU - Trang 174

Pêchia thuốc đã trùm đúng mục tiêu. Côxchia nói:

- Không có thì giờ kiểm tra. Nhìn xem không có lại bỏ qua mất Achinla.

Tại sao Tavi im lặng? Không lẽ lại phải đánh nhau?

Khuôn mặt lo lắng của Ninxen hiện ra. Côxchia bảo:
- Thuốc đã phủ lên nửa đầu. Chúng mình đang tìm nhóm kẻ cướp thứ hai

đây. Không hiểu tại sao Tavi im tiếng. Có lẽ nào nó đã xông vào ẩu đả
nhau.

Ninxen nói:
- Nó không cần phải liều lĩnh. Nó không có vũ khí để đánh nhau. Nó chỉ

việc lôi kéo bọn cá kình ra xa Achinla, trước khi các cậu đến. Thôi, mình sẽ
chả làm phiền các cậu nữa. Chiếc “Con mực” đã lên đường đi giúp các cậu.
Nó đã gần đến...

Côxchia cười mỉa:
- Chúng ta sẽ làm gì nếu không có tin đó. Thà về không còn hơn.
- Ninxen lo lắng. Cậu cứ thử đặt mình vào trường hợp cậu ta xem, -

Pêchia thì thầm. - Cậu ta phải chịu trách nhiệm về Achinla, về chúng ta, về
các đenphin. Trong khi đó cậu ta phải chịu bó tay. Tình cảnh thật khó khăn.

- Ai mà chả khó khăn, có điều chỗ bọn mình không hay ho lắm.
Chúng tôi lượn tròn ở độ cao bảy trăm mét và dịch dần về phía tây bắc.
Bình minh ngắn ngủi của vùng nhiệt đới lộng lẫy, tươi đẹp như một buổi

pháo hoa.

Kỳ thức dậy. Cậu ta ngó nhìn và nói vẻ quan trọng:
- Các cậu biết không, đại dương bây giờ tựa như một chiếc bong bóng xà

phòng cỡ lớn.

- Một phát kiến đáng sửng sốt, - Côxchia quay lại phía cậu ta. - Kỳ, cậu

có thể cho biết Achinla trốn ở chỗ nào trong cái bong bóng này?

- Lẽ nào máy định vị của chúng ta hỏng?
- Chúng ta làm gì có máy định vị và ngay cả Tavi cũng không thấy đánh

tín hiệu về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.