GIÓ VĨNH CỬU - Trang 23

ta. Nhưng cũng có khả năng là, ở chỗ này trường tâm lý không dính líu gì,
bởi vì nó không cố định. Cái chính không phải ở chỗ đó.

“Không phải ở chỗ đó! Không phải ở chỗ đó! - tôi nghĩ ngợi trong óc. -

Cái chính là cô ta cho tôi cái tích kê. Như vậy là cô ta có nghĩ đến tôi.
Nhưng Côxchia cũng có tấm tích kê đó. Điều này có ý nghĩa gì? Cô ta đã
xử sự một cách lịch thiệp. Côxchia có thể nghĩ gì, nếu như cô ta cho tôi cả
hai tấm tích kê? Cô ta thật là kỳ lạ! Và mọi thứ trên trái đất này đều kỳ lạ!”
Tôi bất giác ngắm nghía đường cong của các cửa cuốn, các tấm biển lấp
lánh trên cao miêu tả bằng hình ảnh lịch sử các chuyến bay trong không
trung và chinh phục vũ trụ. Tôi sửng sốt vì cái hương vị đặc biệt như một
đám mây vô hình bỗng nhiên bao phủ quanh tôi. Đó là hương vị nước hoa
của Biata, hương vị thứ nước hoa của tôi, món quà của tôi. Mùi hương tỏa
ra từ tấm tích kê tôi đang nắm chặt trong tay. Ai đã nghĩ ra cái tục lệ tặng
người thân những kỷ vật chỉ do bàn tay, khối óc, tình yêu của mình làm ra?
Suốt nửa năm trời tôi đã ra công tìm kiếm sự kết hợp có một không hai đó
của các phân tử...

Tôi chợt nghe thấy tiếng Côxchia:
- Có lẽ nào như vậy? Chúng mình bị tụt lại một cách thảm hại rồi sao.

Cậu có nghe tiếng người máy gào lên không? Quả là những anh chàng ngớ
ngẩn không may. Cậu như người mất hồn thì còn có thể được, chứ mình thì
thật chẳng ra sao cả. Trong khi còn kịp, chúng ta chạy đi. Có lẽ nếu muốn
thì cậu chạy đi còn mình sẽ đi bằng xe. Cuộc chia tay làm mình rã rời cả
tâm hồn và thể xác.

Côxchia đi bằng xe tự động, còn tôi chạy theo con đường nhỏ màu da

cam dọc theo sàn đá hoa ngũ sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.