GIÓ VĨNH CỬU - Trang 274

-

Thế nào, cậu thế nào? - cậu ta vừa hỏi vừa leo lên phía bên kia của tấm

lưới. Cậu ta làm như không phải cậu ta mà là tôi vừa mới được cứu thoát
khỏi những hàm răng giận dữ của bọn cá kình.

- Có hơi bị lắc. Còn cậu?
- Đánh mất chiếc búa. Chỉ còn cái của cậu. Đóng xong bên ấy, cậu sang

bên mình nhé.

Côxchia huýt sáo, ngồi ngay trên bậc cuối cùng của chiếc thang hẹp và

cậu ta lại quên

không cái dây da an toàn. Trong cái âm điệu mộc mạc cảm

thấy một niềm hân hoan, đó là tiếng rung rấy vui mừng của cuộc sống. Tôi
thích thú lắng nghe và thấy mất hết mệt nhọc. Côxchia không thể giữ lâu
những cảm xúc đang tràn ngập trong lòng. Cậu ta leo sang chỗ tôi, lấy
chiếc búa từ lực của tôi, kết thúc nốt công việc và liến thoắng nói:

- Mình cảm thấy cậu lo lắng cho mình và mọi người cũng vậy, tuy rằng

bản thân mình không hề mạo hiểm chút nào. Cá kình không để ý đến mình.
Tất nhiên là đừng có rơi vào đường bơi của chúng. Và mình đã làm như
vậy. Ngay lúc ở trên không, mình đã nhận ra tình huống.

- Cậu nhảy rất hay.
- Thế à? Đẹp hả?
- Rất đẹp. Tuyệt.
- Nhảy mới chỉ là một phần. Cái chính là xử lý ở dưới nước. Cậu đoán

xem mình leo lên bờ ở chỗ nào?

- Kia kìa. Cầu thang.
- Mình biết mà! Đúng ra mình phải bơi đến tường, ngang qua “cái vòng

nguy hiểm” - đường bơi của cá kình. Nhưng mình sợ rằng lúc đó cậu sẽ
phải làm việc một mình. Mình lặn ngay xuống đáy, quay ngoắt một trăm
tám mươi độ, bơi đến lưới và theo đó... - cậu ta cười khà khà.

Tôi cũng phá lên cười như vừa thoáng nghe được một câu chuyện hóm

hỉnh.

Khi chúng tôi hàn xong lưới, tụt xuống bờ, Côxchia đưa mắt nhìn những

con cá kình kiệt sức và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.