GIÓ VĨNH CỬU - Trang 43

Chương 5 - MỘT BUỔI SÁNG NẮNG ĐẸP

Đúng 6 giờ sáng Pênhêlôpa đánh thức tôi dậy. Cô ta đứng cạnh giường

tôi luôn mồm nhắc đi nhắc lại bằng cái giọng khàn khàn:

- Đến giờ dậy rồi đấy! Đến giờ dậy rồi đấy! Sáu giờ rồi. Sáu giờ rồi!
Tôi trùm chăn lên đầu định ngủ tiếp, nhưng biết ngay rằng không thể ngủ

nổi với cái loại người máy này. Pênhêlôpa có thể đứng mãi như thế để lầu
nhàu và nhấp nháy hoài con mắt độc nhất của mình. Vả lại tôi đã ra lệnh
cho cô ta đánh thức tôi vào đúng 6 giờ sáng. Tôi và Côxchia qui ước với
nhau sẽ dậy đúng vào lúc mặt trời mọc. Bất thình lình chăn đêm của tôi bị
lật sang bên cạnh, còn tôi thì lăn xuống sàn nhà. Cái đó cũng là do lệnh của
tôi, nếu sau năm phút vẫn không chịu dậy. Kể ra thì nằm dưới sàn vẫn có
thể ngủ được, nhưng tôi không biết rằng Pênhêlôpa còn có thể làm gì nữa.
Theo qui trình đặt ở trên lưng, cô ta vẫn còn đủ “giải pháp lôgich”. Thế là
thế nào? Suýt nữa thì tôi phải chịu đựng. Tôi vừa kịp nhỏm dậy thì
Pênhêlôpa vơ lấy chăn đệm bằng cánh tay đòn của mình và lôi ra cửa. Tôi
vội vàng ấn chiếc nút bấm trên vai cô hầu gái để ngắt mạch giải pháp
lôgich.

- Cô định làm gì chăn đệm của tôi đấy? - tôi vừa kéo quần vừa hỏi.
Anh chả bảo: “nếu tôi không dậy, thì cô ném tôi xuống vũng biển là gì”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.