GIỜ XẤU - Trang 127

- Ông hãy tưởng tượng mà xem – xã trưởng nói – Tôi phải lôi bọn họ từ

dưới gầm giường ra đấy.

Pháp quan không thấy một kẻ lạ mặt nào.

- Thảo nào, nom họ cứ như là những người bị cưỡng bức – pháp quan

nói. Những cánh cửa sắt nặng chịch khi mở làm bay ra một luồng khí mát
lạnh. “Ông muốn nói rằng bọn họ là những người đánh nhau cừ phải
không”, xã trưởng nói sau khi bật cộng tắc đèn trong phòng làm việc. Ở
đầu phòng bên kia có một chiếc giường dã chiến, một bình thủy và một
chiếc cốc để trên ghế ngay cạnh đầu giường và cuối giường là một ống nhổ.
Trên tường lủng lẳng treo nào súng, nào băng đạn. Phòng không có quạt.
Để làm cho thoáng phòng, người ta trổ cửa sổ ở phía trên, nhân tiện để
quan sát bến cảng và cả con đường chính, ở đầu phòng đối diện có một bàn
làm việc và chiếc két sắt.

Xã trưởng thu dọn căn phòng cho ngăn nắp.
- Điều đó chẳng là gì hết – ngài nói. – Tôi sẽ giao súng cho tất cả bọn họ.

Một lính cảnh sát bước vào sau họ. Xã trưởng đưa cho y vài đồng tiền.

“Hãy mua về hai tút thuốc lá để cho mỗi người một bao”. Khi chỉ còn lại
hai người, xã trưởng lại quay về phía pháp quan.

- Ông thấy chuyện này thế nào?
- Một việc làm vô ích – pháp quan trả lời vẻ suy tư.

- Dân chúng sẽ há hốc mồm ra cả một lũ – xã trưởng nói. – Ngoài ra tôi

thấy các thanh niên đáng thương này không biết làm gì với những khẩu
súng này.

- Có thể họ sẽ ngỡ ngàng. Nhưng điều đó cũng chỉ trong chốc lát mà

thôi.

Ông ta gắng sức nén cảm giác khó chịu nơi dạ dày. “Hãy cẩn thận đấy

thiếu úy ạ!”, ông nói vẻ suy tư. “Khéo không lại đổ bể hết cả”. Xã trưởng
lôi ông ra khỏi văn phòng, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.