GIỜ XẤU - Trang 135

Anghen kết thúc bài thuyết giảng mà không hề đả động trực tiếp đến hiện
tượng các tờ rơi.

Bà quả phụ Axit ngồi ngây ra mất mấy phút hết tháo lại đeo chiếc nhẫn

cưới với vẻ thất vọng thầm kín trong khi lễ misa được tiếp nối. Sau đó bà
làm dấu thánh, rồi đứng dậy ra về, đường bệ đi giữa đám con trai của mình,
trong lúc dọn bữa điểm tâm ở bàn ăn – “Chúng hôi hám làm sao, cứ như
thể những con vật bị moi bụng treo lên xà nhà.”

Bác sĩ lắp bàn cạo và bắt đầu cạo râu. Mắt ông sưng húp. “Chỉ tại mình

ngủ không ngon giấc đấy”, bà vợ bảo ông. Rồi với giọng nói hơi cay cú, bà
nói thêm: “Rồi một trong những ngày chủ nhật này anh thức dậy mà thấy
mình già rồi”. Bà mặc chiếc áo ngủ đã sờn và đầu bà cuốn nhiều lô buộc
tóc.

- Hãy im mồm đi cho tôi nhờ mình ơi – bác sĩ nói.
Bà vợ vào nhà bếp, đặt ấm đun cà phê lên bếp lửa và chờ cho nó sôi

trong lúc đó bà lắng nghe tiếng con vẹt hót và sau đó tiếng nước chảy trong
phòng tắm. Vậy là bà vào phòng ngủ chuẩn bị quần áo sạch để khi chồng
mình ra sẵn có mà thay. Khi mang thức ăn lên bàn bà thấy bác sĩ đã sẵn
sàng ra đi. Bà thấy chồng mình trẻ ra trong chiếc quần kaki và chiếc áo thể
thao.

Hai vợ chồng lặng lẽ ăn sáng. Cuối bữa ăn, bác sĩ nhìn kỹ vợ mình với

ánh mắt âu yếm. Bà hơi thẹn, cúi mặt xuống uống cà phê.

- Mình bị gan rồi – bác sĩ nói.
- Nhầm to rồi – bà cãi mà không ngẩng mặt lên.
- Có lẽ anh đã được miễn dịch tốt. Cứ mưa thế này người ta dễ sinh bệnh

gan lắm.

- Lúc nào mình cũng chỉ nói thế nhưng mình chẳng làm gì cả. Nếu mình

mở mắt ra thì mình cũng phải từ biệt ngay chính mình.

Dường như ông tin điều bà vừa nói. “Tháng chạp tới chúng ta sẽ đi nghỉ

mười lăm ngày ở biển”, ông tuyên bố. Ông ngắm nhìn mưa qua hàng rào gỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.