GIỜ XẤU - Trang 154

- Ngài hãy gắng làm điều có thể làm – người thợ cạo nói.
Pháp quan gục đầu xuống. Sau một lúc im lặng khá lâu, pháp quan hỏi:

“Guarđiôla này, ông có biết chuyện này không?” Không chờ câu trả lời.
Ông kể ngay: “Thiếu úy hiện nay đang chìm nghỉm trong cái làng này.
Càng ngày thiếu úy càng chìm sâu hơn vì ông ta đã tìm thấy một niềm vui
mà ông ta không muốn từ bỏ. Ấy là việc ông ta cứ ngày một giàu có, giàu
có mà không hề ồn ĩ”. Vì người thợ cạo cứ lặng thinh nghe nói, pháp quan
hỏi:

- Tôi đánh cuộc với ông đấy: từ nay trở đi, theo tính toán của thiếu úy,

lần này sẽ không có người bị giết nữa.

- Ngài tin thế à?
- Tôi cá một trăm ăn một đấy – pháp quan Accađiô nói. – Đối với thiếu

úy, trong thời gian này, chỉ có hòa bình là một cú buôn bán tốt nhất mà thôi.

Người thợ cạo cắt xong tóc, ngả chiếc ghế về phía sau, thay tấm khăn

quàng và trong lúc làm những việc ấy ông ta không nói lấy một lời. Khi
ông nói trong giọng nói của ông có vẻ hoang mang:

- Ngài là người nói điều đó và hơn nữa lại nói với tôi, thế mới lạ chứ –

người thợ cạo nói.

Được thể, pháp quan Accađiô nhún vai nói:

- Đây chẳng phải là lần đầu tiên tôi nói chuyện đó.
- Thiếu úy là người bạn tốt nhất của ông.
Người thợ cạo nói nhưng lần này giọng nói của ông khẽ khàng tin tưởng.

Do tập trung trong công việc của mình, người thợ cạo có chính lập trường
của những người không có thói quen viết lách.

- Guarđiôla này, hãy làm ơn nói cho tôi biết: ông nghĩ như thế nào về

tôi? – Với vẻ trịnh trọng, pháp quan hỏi.

Người thợ cạo bắt đầu cạo mặt cho pháp quan. Trước khi trả lời, ông ta

suy nghĩ một lát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.