GIỜ XẤU - Trang 173

Luôn luôn được lính đi hộ tống, xã trưởng rẽ lối đám đông và tới trụ sở

tòa án. Ngài chẳng gặp ai cả. Thế là ngài đi đến nhà của pháp quan
Accađiô. Không gõ cửa, ngài đẩy cho cánh cửa mở toang và gào to:

- Pháp quan đâu rồi.

Vợ pháp quan, đang mệt vì bụng mang dạ chửa, từ trong nhà trả lời:
- Đi rồi.
Xã trưởng vẫn đứng nguyên ngoài bậc cửa hỏi:

- Đi đâu?
- Đến nơi thích đến. Đến với một con điếm dơ dáy rồi.
Xã trưởng ra hiệu cho lính cảnh sát theo mình. Bọn họ đi khắp nhà cùng

với vợ pháp quan. Sau khi lục buồng ngủ và biết rằng không còn đồ đạc
của đàn ông trong nhà, bọn họ trở lại phòng khách.

- Đi từ bao giờ?
- Hồi đêm rồi.
Xã trưởng im lặng hồi lâu để suy nghĩ.

- Đồ đểu giả – xã trưởng gào lên – Hắn có thể chui sâu xuống lòng đất

năm mươi mét; hắn có thể lại chui vào bụng mẹ mình, ở đâu chúng ta cũng
sẽ lôi cổ hắn ra cho dù hắn đã chết. Nên nhớ rằng chính phủ có cánh tay rất
dài.

Người đàn bà thở dài.
- Có Chúa chứng giám, thiếu úy ạ.

Trời bắt đầu tối. Ngay ở đầu phố có trại lính, vẫn còn dân chúng tụ tập

thành từng nhóm bất chấp cảnh sát đứng gác. Người ta đã đưa bà mẹ của
Pêpê Amađô về nhà và làng trở lại yên tĩnh hơn.

Xã trưởng đi thẳng đến phòng giam có người chết. Ngài bảo mang đến

một tấm bạt. Được lính giúp đỡ, ngài đội mũ và đeo kính cho tử thi, rồi
liệm tử thi trong tấm bạt. Sau đó ngài tìm thấy mẩu dây da và dây thép
vương vãi ở các xó xỉnh rồi buộc chặt tử thi từ cổ cho đến mắt cá chân. Khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.