GIỜ XẤU - Trang 55

dòng sông. Tiếp theo ba ngôi nhà nữa là đến khu nhà kho, tại đây những
thương nhân người Xiri ngồi trước cửa hiệu buôn của mình. Buổi chiều dần
tắt trong những áng mây hồng thẫm và trong tiếng kêu ồn ĩ của bầy vẹt và
bầy khỉ ở bờ bên kia.

Các ngôi nhà bắt đầu mở cửa. Bên dưới những cây bàng phủ đầy bụi ở

quảng trường có nhiều quầy giải khát hay bên trên những chiếc ghế lỗ chỗ
mọt ở những chỗ đất cao, những người đàn ông tụ tập đông đúc và đang tán
chuyện. Cha Anghen nghĩ rằng vào giờ này tất cả các buổi chiều, làng
giống như phép màu đang biến hóa thần thông.

- Thưa cha, cha có nhớ những người tù trong trại tập trung không ạ?
Cha không nhìn thấy bác sĩ Hiranđô nhưng cha mường tượng ra ông ta

đang mỉm cười đằng sau tấm cửa sổ chăng lưới sắt. Cha không nhớ các bức
ảnh nhưng cha tin chắc rằng mình đã xem chúng trong một lần nào đó.

- Hãy vào đằng cửa đợi – bác sĩ nói. Cha Anghen đẩy cánh cửa chăng

lưới sắt. Có một đứa trẻ không rõ là trai hay gái nằm ngửa trên chiếc chiếu.
Nó gầy gò chỉ còn da bọc xương, xanh rớt. Hai người đàn ông và một
người đàn bà ngồi đợi. Cha không ngửi thấy bất cứ thứ mùi vị gì nhưng cha
nghĩ rằng cái con người kia có lẽ đang phả một mùi khẳn lặn khó chịu.

- Ai thế? – Cha hỏi.
- Thưa cha, con của con ạ – người đàn bà trả lời – Đã mười hai năm nay

cháu chỉ đi phân ra máu thôi ạ.

Người ốm đưa mắt nhìn ra cửa mà đầu không hề động đậy. Cha mủi lòng

thương

- Đã chữa cho nó những thuốc gì rồi?
- Một thời kỳ chúng con cho cháu ăn chuối xanh – người đàn bà nói. –

nhưng bây giờ cháu chán không chịu ăn, dẫu rằng cháu ăn khỏe.

- Các con cần phải đưa nó đi xưng tội ngay – cha nói.

Nhưng cha nói thế mà lòng không yên. Cha cẩn thận khép cửa lại và lấy

ngón tay cào cào lên lưới sắt trên cửa sổ. Cha ghé sát mặt vào lỗ hổng cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.