GIỜ XẤU - Trang 70

Người phụ nữ không trả lời. Dù không được mời, xã trưởng cũng tự múc

cho mình một bát súp. Thế là người phụ nữ vào phòng mang ghế ra kê bên
bàn cho xã trưởng ngồi. Trong lúc ăn súp, ngài quan sát sân nhà với nỗi sợ
lộ liễu. Hôm qua, chỗ này còn là bãi hoang. Hôm nay, tại đây đã có quần áo
mắc trên dây để phơi khô và hai con lợn đang dầm trong một vũng bùn.

- Các người còn có thể gieo trồng trên đất đai này – ngài nói.

Không hề ngẩng đầu lên, người phụ nữ trả lời: “Vô ích. Lợn sẽ phá hết”.

Sau đó, bà ta xơi hai khúc sắn, chuối xanh rán dòn, một miếng thịt kho nhạt
to, rồi mang đĩa thức ăn đến bàn cho ngài. Bằng một hình thức trang trọng,
trong thái độ hào hiệp ấy, bà ta đã bộc lộ đầy đủ sự khác biệt giữa mình và
ngài xã trưởng. Xã trưởng mỉm cười, cố nhìn vào mắt bà.

- Có đủ đất cho tất cả – ngài nói.
- Thượng đế muốn rằng không dễ dàng – người phụ nữ nói không nhìn

xã trưởng. Ngài cho qua thái độ khó chịu của người phụ nữ. Ngài dốc toàn
tâm vào bữa ăn không quan tâm đến mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ mình.
Khi ngài ăn xong, người phụ nữ thu dọn bát đĩa, vẫn không nhìn ngài.

- Các người cứ giữ mãi thái độ này cho đến tận bao giờ?
Vẫn với thái độ lạnh nhạt, người đàn bà nói:
- Cho đến khi những người chết mà ngài đã giết của chúng tôi sống lại.

- Bây giờ khác rồi – xã trưởng giải thích. – Chính phủ mới chăm lo cho

tất cả công dân được no ấm. Ngược lại, các người…

Người phụ nữ chen ngang lời ngài:
- Vẫn chính những con người ấy với những thủ đoạn ấy…

- Một phố như phố này, được xây dựng chỉ trong hai mươi tư giờ, là

chuyện chưa hề có trước đây – xã trưởng nói tiếp. – Chúng tôi đang cố
gắng làm cho làng trở nên văn minh hơn.

Người phụ nữ thu quần áo, phơi khô trên dây phơi rồi mang chúng vào

trong nhà. Xã trưởng dõi mắt theo bà ta cho đến khi nghe rõ lời đáp từ
trong phòng vọng ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.