GIỜ XẤU - Trang 85

Thậm chí nó còn đưa cả tên đôn Chêpê Môngtiên, người đã yên nghỉ trong
sự thanh bình của Chúa, vào danh sách đó.

- Cả chồng tôi nữa sao?

- Chồng bà và chồng của bốn bà nữa – Carmichaen nói.
Bà quả phụ nức nở khóc. “Cũng may, các con tôi đều ở rất xa”, bà nói.

“Chúng nó bảo rằng chúng không muốn trở về cái đất nước dã man này, là
nơi người ta giết hại nhau và tôi đã trả lời chúng rằng chúng có lý, rằng
chúng nên ở lại Pari mãi mãi”. Ngài Carmichaen xoay nửa vòng trên chiếc
ghế mà hiểu rằng chuyện rắc rối của ngày thường lại một lần nữa bắt đầu
tác oai tác quái.

- Bà chẳng việc gì mà phải bận tâm cả

- Ngược lại – bà quả phụ khóc lóc – Tôi là người đầu tiên nên thu dọn đồ

dùng tùy thân và đi khỏi cái làng này cho dù có bị mất đất đai điền sản và
những công việc buộc ta cả ngày cứ phải nhìn thấy nỗi bất hạnh, ông
Carmichaen ạ, tôi không thích có những chiếc bô bằng vàng để nhổ máu.

Carmichaen an ủi bà:
- Bà cần phải thực hiện đầy đủ các trọng trách của mình chứ. Bà không

thể ném qua cửa sổ cả một gia tài như thế này.

- Bạc vàng là cạm bẫy lớn của quỷ dữ – bà góa nói.
- Nhưng trong trường hợp này nó cũng là công lao khó nhọc của đôn

Chêpê Môngtiên đấy.

Bà góa cắn các móng tay.

- Ông thừa biết rằng điều đó là không đúng. Đó là những đồng tiền tội lỗi

và người đầu tiên phải đền tội vào lúc chết mà không kịp rửa tội là Hôxê
Môngtiên.

Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên bà nói về điều này.
- Dĩ nhiên tội lỗi là của cái tên tội phạm kia – bà nói, đồng thời chỉ tay

vào xã trưởng, người đang khoác tay chủ rạp xiếc đi ở lề đường bên kia –
Nhưng tôi lại là kẻ phải gánh chịu cái đận mạt vận này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.