GIỜ XẤU - Trang 92

- Đôn Xabat tôn kính của tôi ạ, bao giờ tôi cũng tin rằng đức tính duy

nhất của ngài là sự trơ trẽn.

Người bệnh sôi nổi hẳn lên. Câu nói chọc tức của bác sĩ khiến đôn thấy

mình bỗng trẻ trung hẳn lại “ồ, cái của ấy và khả năng tình dục của tôi”,
đôn nói và đi kèm với ngôn từ là sự ve vẩy của cánh tay có thể xem như là
sự cổ vũ cứ việc nói tiếp đi. Nhưng bác sĩ lại nhận thấy đó là sự trơ trẽn
điển hình cho con người đôn Xabat. Đôn Xabat ve vẩy bộ mông của mình.

- Vì thế mà tôi chết cười về những tờ rơi. Chúng nói rằng con cái của tôi

lúc nhúc ở trước mặt bao cô gái vừa mới khai xuân ở những quả núi kia và
tôi nói rằng chúng là con của cha chúng, thế thôi.

Trước khi ra về, bác sĩ Hiranđô còn phải nghe cả một loạt những cú mạo

hiểm tình dục của đôn Xabat.

- Ô, đó là thời thanh xuân vui vẻ – Cuối cùng đôn Xabat thốt lên – Đó là

thời hạnh phúc trong đó một cô gái trinh mười sáu tuổi không đắt hơn một
con bê, ông ạ.

- Những kí ức ấy chỉ làm tăng thêm lượng đường trong nước tiểu của

ngài thôi – bác sĩ nói.

Đôn Xabat há hốc miệng.
- Ngược lại hoàn toàn – đôn cãi lại. – Chúng hơn hẳn những mũi tiêm

của bác sĩ đấy.

Khi ra ngoài đường, bác sĩ vẫn mang ấn tượng rằng trong huyết quản của

đôn Xabat đã có mỡ đọng rồi. Nhưng lúc đó còn có chuyện khác khiến ông
bận tâm hơn: những tờ rơi. Từ hai ngày nay những lời đồn đại đã bay đến
phòng khám của ông. Buổi chiều ấy, sau khi thăm bệnh cho đôn Xabat, ông
mới biết rằng từ một tuần nay ông chỉ nghe thấy người ta nói về tờ rơi mà
thôi.

Sau đó ông đi thăm vài con bệnh và ở chỗ nào ông cũng thấy người ta

nói về những tờ rơi. Ông nghe chuyện mà không bình luận, cố làm ra vẻ vô
tư nhưng thực ra đang cố gắng đi đến một kết luận. Ông trở về phòng khám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.