129
Nếu một số ít phụ nữ, vốn là những cái “m{y đẻ” hơn l| những người
mẹ, h con bị cai sữa, h con ch|o đời, là không còn quan tâm tới nó, và chỉ
mong chờ một lần thai nghén, thì, trái lại, nhiều người cảm thấy chính lúc
xa c{ch l| l c đứa con thuộc về mình. Nó không còn là một mảng không rõ
ràng của cái “tôi” của họ, mà là một mảnh đời, một bộ phận của thế giới, có
thể trông thấy, sờ mó được. Thịt da nó có cái êm ái, cái chất đ|n hồi ấm áp
mà lúc còn là cô thiếu nữ, người phụ nữ từng thèm muốn qua thịt da người
mẹ, và về sau, thèm muốn ở khắp mọi nơi. Nó là cỏ cây, là muông thú;
trong ánh mắt nó, có những cơn mưa v| những dòng sông, có sắc xanh của
bầu trời và của biển cả; móng tay móng chân của nó một m|u đỏ thắm; mái
tóc của nó mượt mà; nó là một con búp bê sống động, một cánh chim, một
con mèo nhỏ; “đo{ hoa của mẹ, hòn ngọc của mẹ, con gà con của mẹ, con
chiên con của mẹ”...- Người mẹ thầm thì hầu như những từ ngữ của người
yêu v| c ng như người yêu, khát khao dùng tính từ sở hữu - họ c ng sử
dụng cùng những cách thức chiếm hữu: những sự vuốt ve, những nụ hôn;
siết chặt con vào lòng, ôm ấp nó trong sức ấm của đôi c{nh tay trên chiếc
giường ngủ.
Tình cảm mẹ con mang một gương mặt mới khi đứa con khôn lớn.
Những thời kỳ đầu, nó chỉ là một “đứa trẻ như mọi đứa trẻ khác”, nó chỉ
tồn tại trong tính khái quát của nó; dần d|, nó được cá thể hoá. Quan hệ mẹ
con ngày một thêm phức tạp đứa con là một thứ của cải, một báu vật;
nhưng c ng l| một gánh nặng, một bạo chúa. Niềm vui người mẹ có thể
tìm thấy ở đứa con là niềm vui của tấm lòng khoan hậu.
Người mẹ hoan hỉ cảm thấy sự cần thiết của mình, vị trí của mình qua
những yêu cầu được minh đ{p ứng. Nhưng c{i khó v| c{i vĩ đại của tình
m u tử là ở chỗ nó không bao hàm quan hệ qua lại trước mặt người me,
không phải là một người đ|n ông, một vị anh hung, một bậc á thần, mà là
một ý thức nhỏ nhoi, bập bẹ, đắm chìm trong một hình hài mỏng manh,