146
tôi. Trang phục của tôi bao giờ c ng m|u thanh thiên và màu vàng chói;
những tấm ảo dài lụng thụng xoè ra thành vô số c{i đuôi xung quanh tôi.
Các bệnh viện tâm thần l| nơi có những ví dụ rõ rệt nhất về hiện tượng
kh{c thường này. Khi không, kiểm soát lòng yêu thích của m nh đối với các
đồ vật quý giá hay các biểu tượng, phụ nữ quên mất gương mặt của chính
bản thân mình và có thể ăn mặc một cách kỳ cục. Chẳng hạn, các cô bé gái
tí hơn cho trang phục là thứ nguy trang biến mình thành nàng tiên, bà
ho|ng, đóa hoa; cho m nh l| đẹp mỗi khi mang trên người những tràng
hoa, những cái dải v nó đồng hóa mình với những thứ hào nhoáng kỳ
diệu ấy. Say mê màu sắc một tấm vải, một cô g{i ng}y thơ không chú ý tới
sắc da nhợt nhạt phản {nh trên gương mặt m nh. Người ta c ng gặp sở
thích khiếm nhã này ở các nữ nghệ sĩ v| nữ tri thức bị thế giới bên ngoài
mê hoặc hơn l| có nhận thức về chính gương mặt mình: say mê vải vóc cổ
xưa, đồ trang sức ngày trước, họ hoan hỉ gọi lên hình ảnh Trung Hoa hay
thời Trung đại và chỉ lướt lên tấm gương soi một ánh mắt vội v|ng. Đôi khi,
người ta ngạc nhiên trước những lối trang phục kỳ cục của phụ nữ lớn tuổi:
vương miện, đăng ten, {o d|i rực rỡ, vòng cổ...khiến người ta chú ý một
cách bất lợi tới những đường nét phôi pha của họ. Trái lại, một phụ nữ
thanh lịch, cùng lắm, chỉ có thể tìm thấy trong trang phục những niềm
hứng thú nhục cảm hay mỹ thuật, nhưng họ phải dung hoà chúng với sự
hài hoà của hình ảnh mình: màu áo sẽ tôn thêm sắc da, lối cắt quần áo sẽ
làm nổi bật hay uốn nắn đường nét cơ thể. Họ ưu {i chính con người mình
được trang điểm, chứ không phải những đồ vật trang điểm họ.
Trang phục không phải chỉ đơn thuần l| để trang điểm: nó thể hiện địa
vị xã hội của người phụ nữ. Người ta phê phán mọi phụ nữ ăn bận “tựa
một gái giang hồ”. Nhưng c ng cần nhấn mạnh là sự đoan trang không
phải là ở chỗ trang phục một cách dè dặt đến mức khắt khe. Người phụ nữ
tỏ vẻ kích thích quá lộ li u là bất nhã; nhưng b|i xích sự việc ấy c ng