170
có may mắn sinh đẻ vào một độ tuổi đã lớn thì cảm thấy m nh được ưu đãi
mình v n còn là một người mẹ trẻ vào lúc những người phụ nữ kh{c đã trở
thành bà nội, bà ngoại. Nhưng nói chung, v|o tuổi bốn mươi, năm mươi,
người mẹ thấy con c{i trưởng thành. Chính vào lúc con cái thoát khỏi mình,
người mẹ thiết tha duy trì cuộc sống của mình qua cuộc sống của chúng.
Th{i độ người mẹ thay đổi tuỳ theo họ đặt hy vọng v|o đứa con trai hay
con g{i, v| thông thường v|o con trai. Nhưng sự đời có thể xảy ra không
phải như m nh mong ước. Có khi đứa con trai chỉ là một kẻ vô tích sự, một
đứa vô lại, một đứa bội bạc. Người mẹ có những quan niệm riêng của
mình về người anh hùng phải hiện th}n trong đứa con. Mọi người phụ nữ
đều muốn sinh sản ra một anh hùng, một thiên t|i; nhưng tất cả các bà mẹ
của các anh hùng, các thiên tài bắt đầu kêu la là chúng làm tan nát trái tim
mình. Muốn biện minh cuộc sống của mình - và của mẹ - người con phải
đưa nó tới những c{i đích nhất định; v| có khi, để dạt tới đích, có thể làm
hại sức khoẻ và trái qua những hiểm họa. Bà mẹ không yên lòng đứa con
không có quyền huỷ hoại cái sản phẩm b| đã l|m nên trong đau đớn. Bà
chỉ muốn rỉ tai bảo nó: “Con sẽ bị mệt đấy, bị ốm đấy, sẽ gặp tai họa đấy”.
Tuy nhiên bà biết chỉ sống không thôi là không đủ, nếu không thì dù có
sinh đẻ c ng vô ích. B| l| người bực bội đầu tiên nếu con là một đứa lười
biếng, một kẻ hèn nhát. Bà không bao giờ yên lòng. Khi con ra trận, bà
mong ước nó sống trở về, nhưng đươc gắn hu}n chương. Trong sự nghiệp,
bà muốn con “th|nh đạt”, nhưng lại sợ nó kiệt sức. Bất luận con lam gì, bà
c ng luôn luôn chứng kiến một cách bất lực quá trình di n biến một công
việc của chính riêng nó v| không do b| điều khiển. Bà sợ con lạc phương
hướng, sợ nó không thành công, sợ nó ốm đau trong lúc thành công. Và dù
có tin cậy con, thì sự khác biệt về tuổi tác và giới không cho phép thiết lập
giữa con trai và bà mẹ một sự đồng loã thực sự. Bà không biết công việc
con l|m v| nó không đòi hỏi một sự cộng tác nào.