190
công. Niềm an ủi lớn nhất của họ l| tự xem m nh l| người tu n đạo. Cuộc
sống và đ|n ông đã đ{nh bại họ; họ sẽ biến chính sự thất bại này thành
thắng lợi. Vì vậy, c ng như l c còn ng}y thơ, họ d d|ng sướt mướt, và
sinh chuyện.
Chắc chắn phụ nữ rất d rơi lệ vì thất bại trong cuộc sống trên cơ sở một
sự phản kháng bất lực; chắc hẳn về sinh lý học, khả năng điều khiển của họ
đối với hệ thần kinh và giao cảm kém hơn so với nam giới; quá trình giáo
dục khiến họ quen thói “mặc kệ”. Nhưng chủ yếu phụ nữ có th{i độ thất
bại đối với thế giới vì họ chưa hề chịu trách nhiệm về thế giới. Đ|n ông th
chấp nhận thế giới; thậm chí không thay đổi th{i độ trước tai họa, mà
đương đầu với nó, “Không chịu để nó đ{nh bại”. Còn đối với phụ nữ, thì
chỉ cần một sự bất như ý l| xuất hiện mối ác cảm đối với thế giới và sự bất
công đối với thân phận mình. Và họ |o v|o nơi ẩn náu vững chãi nhất là
bản thân họ. Giọt nước âm ấm trên má, ngọn lửa cháy bỏng trong hốc mắt,
chính là sự hiện diện nhạy cảm của tâm hồn đau khổ của họ. Êm {i đối với
làn da, hơi ch t mằn mặn đầu lưỡi, giọt lệ c ng l| một sự vuốt ve vừa dịu
dàng vừa xót xa; chúng biến người phụ nữ thành một “giếng nước than
vãn”, thành một “bầu trời giông bão”. Mắt họ không trông thấy nữa,
chúng bị một lớp sương mù bao phủ; thậm chí không còn là một ánh mắt
nữa, mà biến thành một cơn mưa. Mù quáng, phụ nữ quay về với tính thụ
động của những sự vật tự nhiên.
Người ta muốn họ thất bại; và họ ch m đắm trong thất bại, họ khóc lóc,
họ tr m mình, họ thoát khỏi người đ|n ông ngắm nhìn họ trong sự bất lực
như thể đứng trước một th{c nước. Đ|n ông cho đó l| một thủ pháp không
trung thực. Nhưng người phụ nữ cho là cuộc đấu tranh không trung thực
ngay từ đầu vì người ta không trao vào tay họ một v khí h|o có hiệu lực.
Một lần nữa, họ phải viện đến ma thuật. Và vì những dòng lệ của họ làm
nam giới cáu tiết nên họ lại càng có lý do khóc lóc.