191
Nếu nước mắt không đủ để thể hiện sự phản kháng, thì phụ nữ bày ra
những cái trò mà sự thô bạo không nhất quán còn khiến nam giới lúng
túng hơn nhiều. Trong một số hoàn cảnh, có trường hợp đ|n ông đ{nh đập
vợ thực sự; trong những hoàn cảnh kh{c, đ|n ông tự ngăn cấm mình mọi
sự thô bạo, chính v m nh l| người khoẻ nhất, và nắm đấm của mình là một
công cụ có hiệu quả.
Nhưng c ng như trẻ em, phụ nữ có những cơn giận dữ có tính chất
tượng trưng; dù họ có thể nhảy xổ vào cấu xé đ|n ông, th đó c ng chỉ là
những cử chỉ. Và chủ yếu họ tìm cách thể hiện trong cơ thể mình, qua
những cơn loạn thẩn kinh, những khước từ mà họ không thể thực hiện
được một cách cụ thể. Phụ nữ d bị khích động, không phải chỉ vì những lý
do sinh lý học: sự khích động là hiện tượng nội tại hoá một năng lượng
không có khả năng nắm bắt một đối tượng nào của thế giới khi năng lượng
ấy hướng về thế giới. Đó l| một sự tiêu phí vô ích mọi năng lực phủ định
do tình thế gây nên.
Người mẹ ít khi có những cơn loạn thần kinh trước các con nhỏ vì có thể
đ{nh đập chúng, trừng phạt chúng. Phụ nữ chỉ buông mình cho những nỗi
thất vọng giận dử trước mặt con trai lớn, trước mặt chồng, vì bất lực.
Những cơn loạn thần kinh của Sophie Tolstoi là những th{i độ có ý nghĩa
dĩ nhiên, b| có sai lầm lớn là không bao giờ tìm hiểu chồng, và qua nhật ký,
bà không tỏ ra khoan dung, nhạy cảm, và c ng không ch}n th|nh, không
phải là một gương mặt thật sự trìu mến đối với độc giả. Nhưng dù bà sai
hay đ ng, t nh h nh ấy c ng không hề thay đổi tính chất khủng khiếp của
tình trạng của bà: suốt đời, qua những lời than phiền thường xuyên, bà
chấp nhận những vòng tay của chồng, những lần sinh đẻ, nỗi cô đơn v| lối
sống bị chồng {p đặt. Khi những quyết định mới của Tolstoi làm cho xung
đột trở nên gay gắt, bà thấy m nh tay không v khí chống lại ý chí thù
nghịch mà bà bị khước từ với tất cả ý chí bất lực của mình; và bà xông vào