211
không lấy chồng...Phải lấy chồng thôi, dù chỉ để có một bức tượng bán
thân mình.
Cécile Sorel
79
, trong lúc chuẩn bị đến một cuộc hẹn hò, tự miêu tả mình
như sau
Tôi đứng trước gương. Tôi muốn được đẹp hơn...Tôi tự đánh vào m nh với
chiếc bờm sư tử. Những tia sáng phát ra dưới chiếc lược. Đầu tôi là một mặt trời
giữa mái tóc bồng bềnh tựa những tia nắng vàng rực.
Tôi c ng nhớ lại một thiếu phụ tôi bắt gặp một buổi sáng trong lavabô
một quán cà phê. Nàng cầm một bông hồng ở tay và có vẻ hơi say, áp sát
đôi môi v|o gương soi như thể để uống lấy hình ảnh mình và vừa cười vừa
lẩm bẩm: “Tuyệt vời, mình cảm thấy mình tuyệt vời.”
Vừa là nữ tu sĩ vừa là thần tượng, người phụ nữ tự yêu m nh bay lượn
với ánh hào quang trong lòng sự bất diệt, trong lúc phía bên kia mây trời,
những sinh linh quỳ gối sùng bái nàng. Nàng là vị Thần tự ngắm nghía
mình. Trở thành Thần, tức là thực hiện sự tổng hợp bất khả thi giữa cái tự
mình (Ten-soi) và cái cho mình (le pour-soi): những khoảnh khắc mà một
người h nh dung m nh đã th|nh công trong đó, là những khoảnh khắc vui
mừng, ph n chấn, mãn nguyện. Cô thiếu nữ khi đã nh n thấy trong tâm
gương soi sắc đẹp, nguyện vọng, tình yêu, hạnh phúc với những nét đặc
trưng của mình, sẽ suốt đời tìm cách khai thác hết những khả năng hứa
hẹn của sự phát hiện ấy. Dù không thật sắc nước hương trời chăng nữa,
người phụ nữ v n thấy thấp thoáng trên gương mặt mình những sự phong
ph đặc biệt của tâm hồn, v| như thế l| đủ để lòng nàng say mê. Trong
cuốn tiểu thuyết Valérie, bà Krudener
80
tự miêu tả m nh dưới gương mặt
Valérie, với những nét sau đ}y
79
Nữ nghệ sĩ sân khấu hiện đại Pháp.
80
Nữ nam tước, nữ văn sĩ Litva (thế kỷ XIX)