218
dung một thiếu nữ tóc hung, da trắng với đôi bàn tay nhỏ xíu và mảnh mai, nổi
lên những đường gân màu xanh.
Khi ngồi ung dung trong các salon, khi thỏai m{i kho{c tay người yêu,
người phụ nữ thực hiện sứ mệnh của mình: nàng là thần Vệ nữ phân phát
cho thiên hạ những báu vật của nhan sắc mình. Cô gái tự yêu mình tìm
thấy hình bóng mình rực rỡ hào quang trong những ánh mắt khâm phục
hơn là trong tâm gương soi. Khi không có một công chúng ân cần, họ bộc
bạch nỗi lòng với vị linh mục nghe xưng tội, với thầy thuốc, với nhà phân
tâm học; đi hỏi ý kiến các thầy bói, thầy tướng. “Không phải vì tôi tin
những điều ấy đ}u - một nữ di n viên điện ảnh tập sự tâm sự - mà vì tôi
rất thích được người ta nói về mình!” Họ kể chuyện mình với các bạn gái.
Họ khao khát muốn người yêu là một nhân chứng. Cô g{i đang yêu quên
nhanh cái tôi của m nh. Nhưng nhiều phụ nữ sở dĩ không thể có một tình
yêu chân thực, chính là vì họ không bao giờ tự quên bản thân mình. Thay
vì bầu không khi thân mật của chôn khuê phòng, họ thích một sân khấu
rộng lớn hơn. Do vậy, họ coi trọng cuộc sống phù hoa: họ cần những ánh
mắt ngắm nhìn mình, những cái tai nghe mình nói. Họ cần có một công
chúng hết sức rộng lớn cho nhân vật của mình. Trang phục và trò chuyện
thỏa mãn sở thích phô trương của phụ nữ. Nhưng một cô gái tự yêu mình
với nhiều tham vọng mong muốn tự bộc lộ một cách hiếm thấy hơn v| đa
dạng hơn. Đặc biệt, muốn biến mình thành một màn kịch dâng cho những
tràng vỗ tay của công chúng, họ thích xuất hiện thực sự trên sân khấu. Bà
de Stael kể lại kỹ lưỡng trong cuốn Corinne b| đã cuốn h t ra sao c{c đ{m
đông người Italia trong khi ng}m thơ theo tiếng phong cầm. Coppet
84
một trong những th vui ưa thích của bà l| đọc lời những nhân vật đóng
84
Thành phố ở Thụy Sĩ