243
chỉ lo làm thế n|o để tôi chấp nhận chúng”. Chấp nhận quả là một sự trói
buộc người tình, trong lúc thậm chí anh ta không thể xuất hiện với tư c{ch
người hiến tặng. Cô g{i đòi hỏi anh ta đón nhận với tấm lòng biết ôm cái
gánh nặng bị nàng đặt lên vai. Và sự bạo ngược của nàng thì khôn nguôi.
Người đ|n ông đang yêu th độc đo{n; nhưng khi đã đạt được điều mong
muốn, thì mãn nguyện. Còn sự tận tụy mang tính chất đòi hỏi của cô gái
thì không có giới hạn.
Tin cậy người tình, chàng trai không khó chịu khi chấp nhận nàng vắng
mạt, khi nàng quan tâm tới mình từ xa: tin chắc n|ng thuộc về mình, chàng
muốn sở hữu một quyền tự do hơn một đô vật. Trái lại, đối với cô gái, sự
vắng mặt của người yêu bao giờ c ng l| một nỗi dằn vặt: chàng là một ánh
mắt, một vị quan toà. H nh n chăm ch một cái gì khác ngoai ngoài nàng
ra, là chàng làm nàng thất vọng; tất cả những gì chàng trông thấy, nàng
đều cho là chàng “đ{nh cắp” của nàng. Xa chàng, nàng thấy mình vừa
đ{nh mất bản thân mình vừa đ{nh mất cả v trụ. Dù có ngôi bên cạnh
n|ng để đọc, để viết, ch|ng c ng bỏ rơi n|ng, phản bội n|ng. N|ng căm
hờn giấc ngủ của chàng.
Baudelaire x c động trước người đ|n b| lờ đờ trong giấc ngủ: “Cặp mắt
đẹp của em có vẻ mệt mỏi, hỡi người yêu tội nghiệp.” Proust thì hoan hí
nhìn Albertine
112
trong giấc nồng: lòng ghen tuông của nam giới chỉ là một
ham muốn sở hữu độc tôn; khi giấc ngủ trả lại cho cô gái cái vẻ thơ ngây
thánh thiện của tuổi thơ, th n|ng không còn thuộc sở hữu một ai hết đối
với đ|n ông, niềm tin ấy l| đủ.
Nhưng đ|n ông, v chúa tể, th không được phó mặc cho sự nội tại mà
phải luôn luôn hiện diện; nếu không, thì sẽ đắm ch m trong hư vô Trước
mắt phụ nữ, giấc ngủ đ|n ông l| một sự phản phúc. Chàng trai thỉnh
thỏang đ{nh thức người tình dậy để siết chặt nàng vào vòng tay. Còn
112
Nữ nhân vật trong Đi t m thòi gian đã mất.