52
ứng như đã từng phản ứng đối với lần h|nh kinh đầu tiên n|ng thường
cảm thấy ghê tởm trước biểu hiện tột cùng này của nữ tính của mình, và
kinh hoàng với ý nghĩ kinh nghiệm ấy sẽ được lặp lại. N|ng c ng thất
vọng một cách xót xa về tương lại. Sau khi có tháng, cô thiếu nữ buồn và
nhận thấy mình v n chưa phải l| người lớn. Mất trinh, nàng trở thành một
thiếu phụ; giai đoạn cuối cùng đã vượt qua. Còn bây giờ thì sao? Vả lại, nỗi
thất vọng và hoang mang này gắn liền với hôn nh}n đích thực c ng như
với trạng thái mất trinh người phụ nữ đã từng “biết” người chồng chưa
cưới, hay đã từng “biết” những người đ|n ông kh{c, nhưng Iiếu đối với họ,
hôn nhân là biểu hiện ho|n mãn đầy đủ nhất của đời sống người thanh
niên th thông thường họ có phản ứng giống nhau. Phấn chấn biết bao khi
sống những ng|y đầu của sự nghiệp; nhưng không có gì đ{ng ch{n hơn
khi phát hiện một thân phận hoàn toàn tuột khỏi bàn tay mình.
Ng|y trước, ẩn náu dưới cái ô quyền lực của bố mẹ, cô thiếu nữ sử dụng
quyền tự do của mình trong phản kháng và hy vọng; sử dụng nó để khước
từ và vượt qua một số phận trong đó đồng thời nàng tìm thấy sự an toàn.
Từ trong lòng sức ấm của gia đ nh, nàng tự vượt lên trên bản th}n m nh để
hướng tới hôn nhân. Giờ đ}y, n|ng đã có chồng; trước mắt nàng, không
còn tương lai kh{c nữa. Cánh cửa gia đ nh đã khép lại sau lưng đó sẽ là
toàn bộ phần của nàng trên tr{i đất. Nàng biết đầy đủ những nhiệm vụ nào
được dành cho mình: những nhiệm vụ mẹ n|ng đã từng làm. Ngày lại
ngày, v n lặp đi lặp lại những nghi thức giống nhau. Là thiếu nữ, nàng có
hai bàn tay trắng: bằng hy vọng, trong giấc mơ, n|ng có tất cả. Giờ đ}y,
n|ng đã gi|nh được một mảnh thế giới v| n|ng suy nghĩ trong kinh ho|ng
chỉ là thế, vĩnh vi n như thế. Vĩnh vi n, người chồng ấy, ngôi nhà ấy.
Không còn có g để đợi chờ nữa, không còn có gì quan trọng để ước mong
nữa.