53
Nhưng n|ng v n sợ những trách nhiệm mới của mình. Dù chồng lớn
tuổi, có quyền uy, c ng v n mất ảnh hưởng vì có quan hệ tình dục với
nàng: chồng không thể thay thế ông bố, càng không thể thay thế một bà mẹ,
không thể giải thoát nàng khỏi sự tự do của mình. Nàng cảm thấy tê buốt
trong không khí cô đơn của gia đ nh mới, trong mối quan hệ với người đ|n
ông tương đối xa lạ, v| khi không còn l| đứa trẻ nữa m| đã l| người vợ và
đến lượt mình sẽ trở thành người mẹ. Vĩnh vi n tách khỏi lòng mẹ, hoang
mang giữa một thế giới trong đó không một mục đích n|o v y gọi mình, bị
bỏ rơi trong một hiện tại băng gi{, nàng phát hiện ra cái rầu rĩ v| nhạt nhẽo
của sự giả tạo đơn thuần. Nỗi hoang mang ấy được thể hiện một cách sâu
sắc trong nhật ký của nữ b{ tước Tolstoi. B| say sưa đính hôn với nh| văn
vĩ đại mà mình khâm phục. Sau những vòng tay cuồng nhiệt nếm trải trên
chiếc ban-công bằng gỗ ở Iasnaiava Poliana, bà chán ngán về tình yêu xác
thịt, xa người thân, bị tách khỏi quá khứ và sống cạnh một người đ|n ông
đính hôn t{m ng|y trước, hơn b| mười bảy tuổi, với một quá khứ và
những mối quan tâm hoàn toàn xa lạ đối với mình, bà thấy tất cả đều trông
vắng, lạnh giá, cuộc đời bà chỉ còn là một giấc ngủ. Cần d n chuyện bà viết
về buổi đầu sau hôn l và những trang nhật ký của bà trong những năm
đầu.
Ngày 23 tháng chín 1862, Sophie kết hôn và buổi tối từ giã gia đ nh
“Một cảm gi{c xót xa, đau đớn chẹn ngang cổ họng tôi và bóp nghẹt tôi.
Lúc ấy, tôi cảm thấy đã đến lúc phải vĩnh vi n biệt ly gia đ nh và tất cả
những người mình yêu thắm thiết và vốn cùng mình luôn luôn sống bên
nhau...Những lời vĩnh biệt bắt đầu, chúng thật khủng khiếp...Đ}y là những
phút cuối cùng. Tôi cố tình dành những lời vĩnh biệt cuối cùng cho
mẹ...Khi tôi thoát khỏi vòng tay siết chặt của b| v| đi ra xa, không dám
ngoảnh lại, bà thốt lên một tiếng kêu xé lòng suốt cuộc đời tôi không thể
n|o quên. Mưa thu không ngừng rơi...Rúc vào một góc xe, mệt mỏi v| đau