62
Một buổi tối ở Parts, Bernard dứt khoát không dự một buổi ca múa nhạc
vì màn di n làm anh ta khó chịu: “Nếu người nước ngoài trông thấy. Thật
xấu hổ và họ sẽ đ{nh gi{ ch ng ta qua c{i đó...” Therèse, kinh ngạc vì sao
người đ|n ông tiết tháo ấy lại có thể l| người mà chỉ sau không đến một
tiếng đồng hồ nữa bắt mình phải chịu những cái trò quỷ quái trong bóng
đêm.
Giữa vị thần và con vật, có thể có vô số hình thức mập mờ. Trong truyện
ngắn Khúc dạo đầu (Prélude), K. Mansifield miêu tả sau đ}y một trong
những hình thức của tính lưỡng trị ấy:
Nàng yêu chàng thực sự; chiều chuộng, khâm phục và tôn trọng chàng
hết mực. Ô! Hơn bất cứ ai trên đời này! Nàng biết chàng tận ch}n tơ kẽ tóc.
Chàng là hiện thân của lòng trung thực, của tư c{ch đ{ng kính và, mặc dù
toàn bộ kinh nghiệm thực ti n, v n giản dị, tuyệt đối ng}y thơ, rất d hài
lòng, rất ít giận hờn. Chỉ có điều là giá chàng không nhảy xổ v|o n|ng như
thế, với đôi mắt ham hố, nồng nàn đến thế! Từ nhỏ, nàng vốn ghét những
g như muốn vồ lấy mình. Thế mà có những lúc chàng trở nên khủng khiếp,
thật sự khủng khiếp, khiến nàng suýt dùng hết sức bình sinh thét lên: Anh
giết chết tôi mất! Và l c đó, n|ng muốn nói những lời nặng nề, những lời
đ{ng ghét...Đ ng, đ ng, đ ng l| như thế. Với tất cả tình yêu, lòng kính
trọng và khâm phục Stanley, nàng v n căm ghét ch|ng. Chưa bao giờ nàng
cảm thấy rõ r|ng đến thế này; tất cả những tình cảm ấy đối với chàng thật
rõ rệt, dứt khoát, cả về yêu lẩn ghét. Và nỗi căm ghét n|y c ng rõ rệt như
những tình cảm kia. Giá nàng có thể cho chúng vào những chiếc túi nhổ
như nhau v| trao cho Stanley. N|ng muốn trao cho chàng chiếc túi cuối
cùng làm chuyện bất ngờ và hình dung cặp mắt chàng khi mở túi. Trường
hợp Sophie Tolstoi c ng tương tự. Từ những đoạn tôi trích d n trên đ}y v|
cả những phần còn lại của nhật ký, rõ ràng là bà nhận thấy mình không
yêu chồng. Quan hệ xác thịt với chồng làm bà kinh hãi. Bà trách quá khứ